Cho dù là ở cái thế giới nào thì nhiều chuyện thêm mắm dặm muối đều là sở thích của người dân. 1 câu nói không rõ ràng của Trầm Khinh Trạch theo gió bay ra đã bị biến đổi thành ông chủ Mạc là gã biến thái, tiếng xì xào lại vang lên, quần chúng ăn dưa vây xung quanh lại não bổ, để trí tưởng tượng mọc cánh bay xa, bắt đầu đồng loạt công khai lên án ông chủ Mạc.
Ông chủ Mạc như mắc vào vũng bùn, hết đường chối cãi, đến cả 2 tiểu nhị tiệm rèn nhà mình cũng nhìn ông bằng ánh mắt khiếp sợ. Mà kẻ khiến cho ông chủ Mạc bị vướng vào ngọn gió dị nghị này thì đang không nhanh không chậm dọn dẹp cái sạp nhỏ, chẳng cảm thấy tí nào là xấu hổ, gở biển quảng cáo xuống, bỏ lên xe chuẩn bị chuồn.
Trước đi rời đi, Trầm Khinh Trạch thậm chí còn không quên đi đến trước mặt tráng háng cao lớn kia, chìa tay ra với hắn.
"Làm gì?"
Tráng hán người sắt trừng mắt cảnh giác, theo bản năng lùi lại nửa bước, kéo dài khoảng cách với đối phương, dường như sợ đụng phải.
"Cho xin tiền thanh toán."
Trầm Khinh Trạch dùng ánh mắt, ý bảo hàng hóa đã đóng gói xong.
"Tổng cộng 39 đồng bạc, đã giảm giá, cám ơn đã chiếu cố."
Tráng hán người sắt bất ngờ, đã như vậy rồi mà thằng nhóc này vẫn không quên chuyện buôn bán!
Ông chủ Mạc sầm mặt giận dữ, mấy cái sẹo lồi trên mặt giật giật:
"Cậu lúc nãy ăn nói bậy bạ gì hả? Tôi rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xay-dung-vuong-toa/2592219/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.