Hắc Ưng cười gằng một tiếng, cũng chẳng quan tâm đến tay phải đang bị trói chặt, tay trái vươn tới thanh trường đao kia, vẽ một đường kiếm nghiêng từ dưới lên, mang theo một trận đao phong lạnh lẽo hung hăng mà chém về phía tay của Trầm Khinh Trạch!
Hắc Ưng rất tự tin với một kích này của mình.
Tay phải tuy đã bị sợi roi của Nhan Túy khóa chặt lại nhưng cũng vừa khéo ngăn cản lại đòn tấn công đến từ phía bên phải. Có rất ít người biết rằng kiếm pháp bên tay trái của hắn còn nhanh và mạnh hơn so với tay phải!
Đối với đao cũng thế.
Thanh niên tên gọi là Trầm Khinh Trạch này nếu còn muốn giữ lại được cánh tay của mình thì nhất định phải bỏ viên đan dược đó ra ngay.
Từ trước đến nay chẳng có ai dám cướp đoạt đồ vật của Đế Á đại nhân trước mặt hắn cả!
Một đao này của Hắc Ưng, từ lúc rút đao ra cho đến khi vung đao chém xuống cũng chẳng nhanh bằng điện xẹt, ánh mắt hắn luôn khóa vững vào đôi mắt của Trầm Khinh Trạch.
Thế nhưng sau một nhát chém này, Hắc Ưng lại chẳng hề cảm nhận được cảm giác bị chặn lại khi cắt qua đồ vật gì cả. Hắn chỉ cảm thấy tay trái nhẹ hẫng. Nhẹ cử động năm ngón tay, hắn khiếp sợ phát hiện, chẳng thấy trường đao đâu nữa!
Đao của hắn đâu?!
Khuôn mặt từ trước đến nay luôn là một biểu tình trầm mặc của Hắc Ưng đột nhiên xuất hiện một vết nứt. Đồng tử trong mắt hắn rút lại, nhìn trừng trừng vào trong tay của Trầm Khinh Trạch ----- thanh trường đao đang ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của đối phương, tựa như chưa từng rời khỏi.
Kỹ năng: đoạt đao!
Toàn bộ những mục tiêu không cao hơn Trầm Khinh Trạch hai cấp đều 100% bị y tay không tước mất vũ khí.
Trầm Khinh Trạch ước lượng thử thanh đao trên tay, chậm rãi đặt nó lên bàn trà trước mặt, nhấc mắt:
"Lợi khí đả thương người vẫn không nên để lung tung thì tốt hơn."
Nhẹ nhàng nói ra một câu, lọt vào trong tai của Hắc Ưng còn đau đớn hơn so với bị roi của Nhan Túy quất phải.
Bị kẻ địch không hao tổn đến một sợi tóc đoạt mất binh khí còn khiến hắn cảm thấy nhục nhã hơn là thất bại, hắn thậm chí còn chẳng nhìn thấy rõ được đối phương đã làm việc đó như thế nào.
Hắc Ưng trầm mặc nhìn nhìn Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy đang thu hồi sợi roi ngựa kia, thành Uyên Lưu... Từ lúc nào xuất hiện được hai nhân vật như thế này?
"Đủ rồi, Hắc Ưng."
Đế Á thấp giọng ho hai tiếng,
"Không được thất lễ với khách."
Ánh mắt hắn nhìn về phía Trầm Khinh Trạch ôn hòa, chẳng nhìn ra được chút tức giận nào của việc bị người khác cướp mất tiên dược trân quý ngay trước mặt.
"Chỉ là một viên thuốc thôi mà. Nếu Trầm tiên sinh thích thì cứ tặng cho cậu ta cũng có sao đâu."
Trầm Khinh Trạch lắc lắc đầu, bỏ viên thuốc màu đỏ trở lại trong đĩa sứ:
"Đừng hiểu lầm, tôi cũng không có ham muốn thuốc của các hạ. Trong viên thuốc này có độc tố chì, thủy ngân và chu sa rất nặng, còn có một chút thành phần của kim loại nặng nào đó mà tôi cũng không phân biệt được."
Đầu lông mày của Đế Á nhíu lại từng chút một:
"Ý cậu là gì?"
Trầm Khinh Trạch âm thầm tra xét đối phương một lát:
"Đế Á, con trai thành chủ thành Minh Châu, ngộ tính 298, mị lực 299, mục tiêu đang ở trong trạng thái trúng độc và hư yếu."
Quả nhiên là như thế.
Y chậm rãi nói:
"Ý của tôi là, viên thuốc này chính là thuốc độc. Uống nó vào rồi thì cơ thể sẽ không thể nào chuyển biến tốt lên được. Những thành phần kim loại nặng đó sẽ tích trữ trong cơ thể của ngài từ ngày này qua tháng khác. Độc tố tích lũy ngày qua ngày, cơ thể của ngài sẽ chỉ càng ngày càng kém mà thôi."
Sắc mặt của Hắc Ưng đại biến, bước lên trước một bước:
"Ngươi nói gì? Đây chính là thuốc được luyện chế từ vị luyện kim thuật sư nổi tiếng nhất trong thành Minh Châu. Cứ cho dù hắn có ăn gan hùm mật gấu hoàng kim đi chăng nữa thì cũng không dám hạ độc Đế Á đại nhâu đâu!"
Trên mặt của Đế Á hiện lên sự kinh hoàng, ánh nhìn luân phiên chuyển dời tới lui giữa viên thuốc và trên mặt của Trầm Khinh Trạch:
"Chẳng phải cậu là thương nhân buôn bán binh khí sao? Lẽ nào cậu cũng thông thạo cả thuật luyện kim? Liếm vài cái là có thể biết được có độc trong thuốc hay không? Hơn nữa, tôi đã uống loại thuốc này rất lâu rồi cũng chẳng có bệnh trạng của việc bị trúng độc."
Trầm Khinh Trạch gật đầu:
"Đó là bởi vì lượng thuốc mà mỗi lần ngài dùng quá nhẹ, các hạ lại đang ở tuổi tráng niên, cộng thêm cơ thể vốn đã không được khỏe mạnh. Cho dù là có cảm thấy không thoải mái đi chăng nữa thì ngài cũng chỉ cho rằng nguyên do là từ bệnh tật mà thôi."
"Chúng tôi không thể tin lời đến từ một phía này của ngài được."
Hàng mày dài của Hắc Ưng nhíu chặt, hướng về phía của người hầu ra lệnh:
"Đi mời vị luyện kim thuật sư đó đến đây. Nếu hắn cả gan dám hạ độc hãm hại Đế Á đại nhân thì ta nhất địng phải giết hắn!"
"Cũng chưa hẳn là hắn cố ý hạ độc."
Trầm Khinh Trạch cúi đầu nhấp một ngụm trà để làm nhạt bớt đi mùi vị của kim loại còn trong miệng:
"Theo như tôi biết thì có rất nhiều nhà luyện kim thuật mù quáng tôn sùng các loại kim loại quý, họ cho rằng có thể luyện ra được thuốc trường sinh bất lão từ những loại kim loại quý hiếm này. Bọn họ có lẽ tin chắc rằng thuốc là thật, chứ chẳng hề cố ý muốn hại đến tính mạng của người khác."
Đế Á có chút đăm chiêu:
"Cậu làm thế nào để chứng minh lời mà cậu đang nói?"
Trầm Khinh Trạch lấy một bình thuốc trị thương thông thường từ trong ba lô của hệ thống ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà:
"Có lẽ bình thuốc trị liệu này có thể chữa được chứng bệnh của các hạ. Các hạ có thể gọi người bắt một con chuột bạch tới, thử xong là biết thôi."
"Chuột ư?"
Đế Á nhíu nhíu mày, không có tí hảo cảm nào đối với sinh vật sống trong cống ngầm dơ bẩn này. Hắc Ưng lập tức phân phó cho người hầu đi bắt một con chó đến.
Con chó màu đen bị nhốt trong lồng sắt và vị luyện kim thuật sư đó gần như là tới phòng khách cùng một lúc.
Vị luyện kim thuật sư nghe nói thiếu thành chủ đột nhiên cho triệu kiến thì liền mang theo mã phu và người hầu của hắn theo, một đường phong trần mệt mỏi. Lúc tiến vào cửa còn thở hổn hển chưa kịp hồi phục đã vội tháo mũ xuống, hướng về phía Đế Á mà cúi người vấn an.
Hắn để hai hàng râu đẹp, đường rãnh mũi má sâu ở hai bên sống mũi dày. Người hầu của hắn giúp hắn mang theo cái va li da luyện kim nhỏ và áo khoác. Lúc tiến vào cửa liền cúi đầu không nói tiếng nào.
Vị luyện kim thuật sư để ý thấy hai người Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy đang đứng đối diện Đế Á, nước ấm và thuốc trên bàn, còn có con chó bị nhốt trong lồng được người hầu mang tới. Dự cảm chẳng lành khiến hắn nhíu mày.
"Đại nhân đột nhiên triệu kiến, không biết có gì phân phó?"
Hắc Ưng lạnh lùng nói:
"Ngươi giấu bọn ta làm việc gì mà còn không biết à?"
Vị luyện kim thuật sư hơi sợ hãi, ngón tay siết chặt lấy cái nón, ngước khuôn mặt tươi cười lên hỏi:
"Hắc Ưng đại nhân đang nói gì vậy? Tôi không hiểu lắm."
Người hầu sau lưng hắn nhanh chóng ngước đầu liếc nhìn một cái rồi lại hạ tầm mắt xuống.
"Loại thuốc này."
Hắc Ưng cầm cái đĩa sứ từ trong khay lên, không chớp mắt mà trừng mắt với đối phương,
"Có độc."
Vị luyện kim thuật sư đầu tiên là hai mắt trừng lớn, ngẩng người ra. Đầu mày cứng đờ nhưng cũng dần dần dãn ra rồi thả lỏng, cuối cùng khoa trương mà cười lớn một tiếng:
"Hắc Ưng đại nhân, đây là do tôi dùng hết biết bao nhiêu nguyên liệu quý, tiêu tốn hết thời gian mấy tháng trời mà dày công luyện chế mới có thể luyện thành được. Trong thành này cũng chẳng phải chỉ có một mình Đế Á đại nhân là đang dùng nó. Từ trước đến nay chưa từng nghe có vị đại nhân nào nói là bị trúng độc cả!"
"Tôi có thể lấy danh nghĩa của gia tộc Mạt La ra để thề rằng, tôi tuyệt đối không có ý định muốn đầu độc gây hại đến Đế Á đại nhân! Ngài không thể tùy tiện vu tội cho người khác! Cho dù có cho tôi một nghìn lá gan đi nữa thì tôi cũng không dám đâu!"
Vị luyện kim thuật sư liếc mắt sang Trầm Khinh Trạch một cái, hừ lạnh nói:
"Các vị đại nhân đừng nên nhẹ dạ cả tin nghe theo lời lừa bịp của kẻ tiểu nhân mà bị đánh lừa."
Trầm Khinh Trạch vẫn dùng cái ánh mắt bình tĩnh đó mà như cũ tra xét đối phương:
" Nhĩ Pháp · Mạt La, luyện kim thuật sư của thành Minh Châu, không có kỹ năng hay thuộc tính gì đặc biệt."
Trầm Khinh Trạch thu hồi ánh mắt, chậm rãi thả lỏng, tựa người vào lưng ghế, ngón tay thon dài vuốt cằm rồi lại đặt trở lại lên tay vịn, nhẹ nhàng nhịp theo tiết tấu.
Đôi chủ tớ này thú vị đấy chứ.
Hắc Ưng:
"Cuối cùng ai là người đang nói dối, thử rồi khắc biết."
Nhận được sự cho phép của Đế Á, Hắc Ưng cho người hầu đút viên thuốc cho con chó đen. Hai tay vị luyện kim thuật sư ôm lấy cánh tay của mình, thờ ơ quan sát.
Qua một lát, con chó đen cũng chẳng có bất cứ phản ứng đặc biệt gì. Vị luyện kim thuật sư cười lạnh một tiếng. Ánh mắt nhìn về phía Trầm Khinh Trạch khinh thường đến cực điểm.
Hắc Ưng cũng có vài phần nửa tin nửa ngờ.
Trầm Khinh Trạch chỉ chỉ vào chén nước vẫn còn ấm trên khay:
Hắc Ưng vung tay lên, lập tức người hầu làm theo.
Kim loại nặng không hòa tan với nước. Dưới tác dụng của nước, độc tính được phóng đại, nếu kết hợp với các độc tố khác trong nước thì có thể hình thành nên vật chất càng có hại hơn.
Lại chờ đợi thêm một lát, con chó đen bị nhốt trong lồng cuối cùng cũng chẳng có phản ứng gì. Mấy người dần mất kiên nhẫn. Ánh mắt ôn hòa của Đế Á cũng lạnh xuống.
Nụ cười trên khuôn mặt của nhà luyện kim thuật sư càng ngày càng đậm:
"Đế Á đại nhân, ngài xem, đây đã chứng minh được có người cố ý muốn hãm hại tôi. Nói không chừng chỉ là vì để chào hàng loại thuốc của mình mà lại lừa gạt sự tín nhiệm cùng với tiền của ngài. Loại người như thế này, theo tôi thấy, nên dứt khoát đuổi thẳng ra khỏi thành Minh Châu!"
Trầm Khinh Trạch chẳng nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn con chó đen trong lồng.
Tra xét:
"Một con chó màu đen thông thường, không có chỗ nào dị biệt. Trạng thái của mục tiêu: trúng độc mãn tính, lượng máu -1, -1, liên tục -1..."
Ánh mắt của Hắc Ưng càng ngày càng bất thiện, Kim Đại đứng cạnh bên cũng không nhịn được mà lau mồ hôi. Tuy hắn không rõ chủ tế đại nhân làm thế nào lại có thể chắc chắn rằng viên thuốc đó có độc, thế nhưng chủ tế đại nhân đã nói như thế thì nhất định là như thế!
Cái con chó này cũng quá không biết lý lẽ gì cả. Sao còn chưa nôn ra máu nữa vậy?
Đương lúc Kim Đại lo lắng cuộn nắm tay lại thì con chó đen lớn đột nhiên giẫm chân trước xuống!
Kim Đại trợn tròn mắt:
"Nó cử động rồi!"
Ánh mắt của mọi người đồng thời soàn soạt nhìn về phía của con chó đen, chỉ thấy tứ chi của nó đột nhiên bắt đầu hơi run rẩy co quắp lại, yết hầu không ngừng cuộn lên xuống muốn nôn, dáng vẻ dường như cực kỳ khó chịu.
Trong sự phỏng đoán của Trầm Khinh Trạch, thanh máu của con chó đen thông thường này không dài, lượng máu liên tục bị trừ đi có lẽ đã vượt hơn phân nửa rồi.
Cuối cùng, con chó đen cũng nôn ra bãi bọt mép, viên thuốc màu đỏ kia cùng với một mùi tanh hôi ùng ục trào ra. Con chó đen mệt mỏi nằm nhoài trong lồng, co người lại kêu ư ử.
Đế Á chậm rãi híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo, hai tay nắm chặt lấy tấm thảm bằng lông dê trên chân, gần như bấm thành hai cái lỗ trên tấm thảm.
Hắc Ưng thì đương nhiên đã xanh cả mặt, túm lấy cổ của vị luyện kim thuật sư kia, một tay nhấc người lên cao khỏi mặt đất:
"Ngươi còn có lời gì muốn nói nữa không! Ngươi thế nhưng lại dám đầu độc làm hại đến Đế Á đại nhân? Chán sống rồi sao?"
Vị luyện kim thuật sư bị siết cổ đến trợn trắng cả mắt, hai chân bất lực vẫy đạp trong không trung, cả người hoảng sợ, yết hầu khó khăn lắm mới nặn ra được mấy chữ:
" Tắc Lạp là ai?"
Hắc Ưng buông tay, để mặc vị luyện kim thuật sư nặng nề ngã xuống đất, lạnh lùng từ phía trên nhìn xuống hắn. Thị vệ hai bên trái phải rút kiếm bước lên kề lên cổ hắn.
" Tắc Lạp! Ngươi thế nhưng lại dám hại ta!"
Vị luyện kim thuật sư đỏ cả mắt, cổ nổi gân xanh, phẫn nộ chỉ về hướng mã phu đang đứng phía sau lưng mình-----
Từ lúc tiến vào cửa, người này đã không có bất cứ cảm giác tồn tại nào. Lúc này đang yên lặng quỳ rạp trên mặt đất, cái vali da luyện kim và áo khoác của chủ nhân cũng được đặt ngay ngắn ở cạnh bên.
Mã phu Tắc Lạp với tư thế cúi rạp đầu trên đất mà quỳ lạy:
"Đại nhân, tôi là con riêng của nhà Mạt La, từ nhỏ đã làm mã phu cho Nhĩ Pháp. Thuốc là do Nhĩ Pháp ép tôi luyện chế thành. Lúc trước, những thuật luyện kim nổi tiếng của hắn trong thành Minh Châu cũng đều là do tôi thay hắn luyện ra được."
"Sau này nghe nói Đế Á đại nhân đang cho tìm bác sĩ để hỏi đơn thuốc, cũng chẳng biết hắn đã xem được từ quyển sách cổ nào mà có thể từ trong các loại kim loại quý tinh luyện ra được một loại đá hiền giả có màu như máu, có thể chữa được bách bệnh, thậm chí là còn trường sinh bất lão."
"Hắn liền động tâm, ép buộc tôi chế luyện cho hắn, chỉ nói là nguyên liệu dùng để luyện càng quý thì càng tốt, dù sao thì uống vào cũng không chết người. Nếu như có chết thì cũng là do mệnh của bọn họ không tốt."
Vị luyện kim thuật sư tức giận đến đỏ cả cổ, hận không thể nhào lên cắn chết người:
" Tắc Lạp! Cái tên khốn nạn nhà ngươi! Ngươi cư nhiên dám đùn đẩy trách nhiệm lên cho ta! Lúc đầu ta không nên nhất thời mềm lòng giữ cái tên tạp chủng như ngươi lại mới đúng!"
"Đủ rồi!"
Hắc Ưng mất kiên nhẫn cắt lời hắn,
"Lôi xuống hết đi!"
"Khoan đã."
Trầm Khinh Trạch cầm lấy bình thuốc trị liệu trước mặt lên, đổ ra một ít, rót đầy đáy cái chén trà:
"Đế Á các hạ, thử uống thuốc của tôi trước xem có thấy hiệu quả không."
"Còn về phần tên mã phu này..."
Y chậm rãi đi đến trước mặc mã phu Tắc Lạp. Người nọ kinh ngạc mà ngẩng đầu.
Trầm Khinh Trạch bất động thanh sắc mà đánh giá ánh mắt của đối phương. Rõ ràng sự việc đã bại lộ, thế nhưng lại không thể thấy được sự hoảng loạn nào. Nét mặt hèn mọn đã che giấu rất tốt sự độc ác, tàn nhẫn cùng dã tâm trong đáy mắt.
"Cũng là một kẻ đáng thương bị lợi dụng mà thôi. Tôi nghĩ, hắn cũng không có ý muốn hãm hại ngài. Đế Á các hạ có thể cho tôi mặt mũi, để tên này cho tôi xử trí được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]