Con ngươi xanh thẳm của Đế Á nhìn y chăm chú, hồi lâu sau hắn mới nhẹ nhàng khoát khoát tay. Thị vệ vốn đang muốn lôi mã phu Tắc Lạp ra ngoài kia lập tức buông tay, chỉ đưa vị luyện kim thuật sư kia đi.
Người nọ trong miệng vẫn còn đang la mắng không ngừng, theo cước bộ càng lúc càng xa chỉ có thể thoáng nghe thấy âm thanh khổ sở van nài và tiếng khóc.
Hắc Ưng ngăn lại người hầu đang muốn tiếp lấy chén trà dâng lên trước, đích thân cầm lấy nó từ trong tay Trầm Khinh Trạch, mang cái chén đã được rót nước thuốc bên trong qua.
Con chó đen trong lồng kia vẫn đang bán sống bán chết nằm sấp tại chỗ, tứ chi đã không còn run rẩy nữa mà chỉ thè lưỡi ra hà hà thở dốc.
Hắc Ưng tóm lấy phần da sau gáy của nó, đem nước thuốc từng chút một đổ vào miệng nó, thẳng cho đến khi không còn thừa lại giọt nào mới buông nó ra.
Con chó rú lên ư ử một tiếng, có lại được tự do liền rụt người vào một góc trong lồng, cách cái tên nguy hiểm kia càng xa càng tốt.
Mọi người trong phòng vẫn căng thẳng như cũ mà nhìn trừng trừng vào con chó để quan sát động tĩnh của nó, duy chỉ có võng mạc của Trầm Khinh Trạch là phản chiếu ra hình ảnh đặc biệt của kỹ năng "tra xét":
"Chó đen thông thường, không có chỗ nào đặc biệt. Trạng thái hồi phục bình thường, lượng máu +1, +1..."
Trầm Khinh Trạch thu hồi ánh mắt từ trên người con chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xay-dung-vuong-toa/2592174/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.