Thành Minh Châu.
Là thành phố lớn nhất của vùng đất bắc, cảng khẩu của thành Minh Châu mặc dù đương là ban đêm nhưng cũng rực rỡ lửa đuốc.
Có đội cảnh vệ tuần tra ra vào nơi này, chúng lơ đãng nhìn thoáng qua rồi ôm vai bá cổ nhau mà kéo đi uống rượu. Vệ binh canh phòng trên đầu tường thì vác theo một cái ghế đẩu, tựa vào chân tường mà ngủ gật.
Sự nhàn hạ lâu dài cùng sự phồn thịnh đã mài mòn tính cảnh giác của những vệ binh này từ lâu, tại đất bắc, chẳng có nơi nào an toàn hơn thành Minh Châu cả, cho dù là thời điểm làn sóng nô thú tàn phá thì chẳng phải nơi này vẫn bình yên vô sự như cũ sao?
Ánh trăng sáng bạc yên lặng bao phủ lấy con sông Xích Uyên rộng lớn, ánh nước trên mặt hồ sóng sánh, tựa như sao băng rơi xuống thế giới của loài người.
Đội thuyền của thành Uyên Lưu lặng lẽ trôi trên mặt sông, ba con thuyền với hai buồm hộ tống phân thành ba hướng, canh giữ xung quanh cho con thuyền chính với cột buồm vàng cao cao.
Bốn chiếc thuyền được trang bị đại bác tựa như thợ săn đang ẩn nấp trong đêm tối, nhẫn nại nằm chờ con mồi cạnh đó, đợi cho đến khi thời cơ chín muồi thì cho nó một kích trí mạng.
Thời gian đã là quá nửa đêm, từ phía xa xa, tiếng chuông ngân dài truyền đến từ tháp chuông trong thành Minh Châu.
Trên boong con tàu chính, nhân thú địa tinh là Ai Nhĩ Tư cầm chiếc kính viễn vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xay-dung-vuong-toa/2592102/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.