Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi

***

“Vị tiểu huynh đệ họ Bạch này mỗi lần đến lấy thuốc, trong đơn thuốc chưa bao giờ có loại thuốc nào như hồng hoa, bọn tôi cũng không phạm sai lầm đến mức bỏ hồng hoa vào thuốc an thai.”

Ông chủ Cửu Bảo Đường đứng đó, đúng mực trả lời.

Tuyết Y Nhân kéo tay áo Quân Nguyên Thần.

“Chàng xem, thiếp nói rồi mà, sao Cảnh Trần có thể hại người khác được chứ?”

Quân Nguyên Thần không dễ dàng tin tưởng.

Hắn mở miệng nói: “Y không lấy hồng hoa ở Cửu Bảo Đường thật ư? Hoặc có thể, y mua nó ở một tiệm khác cũng chưa biết chừng.”

“À…” Chủ tiệm giống như nhớ ra điều gì đó: “Có điều hơn một tháng trước, vị tiểu huynh đệ họ Bạch này có kê một đơn thuốc khác. Ta biết y là người trong Thụy Vương phủ, để ý từng chi tiết, cho nên nhớ.”

“Kê đơn thuốc gì?”

Quân Nguyên Thần hỏi.

“Là…Là thuốc phá thai.”

Bạch Cảnh Trần nhìn về phía Tuyết Y Nhân, Tuyết Y Nhân dùng ánh mắt cầu xin nhìn y.

“Thuốc phá thai?” Quân Nguyên Thần nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Trần: “Đang yên đang lành, ngươi đi mua thuốc phá thai làm gì?”

Bạch Cảnh Trần ngập ngừng một lúc, không trả lời được.

Quân Nguyên Thần nắm lấy cằm y, quát một tiếng: “Nói!”

“Thuốc đương nhiên là để cho người uống!”

Bạch Cảnh Trần hất tay hắn ra.

“Cho ai uống? Trong Vương phủ ngươi chỉ tiếp xúc một người mang thai là Y Nhân, ngoại trừ hại nàng ấy ra, còn có thể cho ai uống? Ngươi tự mình uống à?”

“Lẽ nào chỉ có Quân Nguyên Thần ngươi mới có thể khiến người khác mang thai sao? Tỳ nữ trong phủ có thai cũng phải nói cho ngươi biết hả?”

Quân Nguyên Thần nghẹn lời, sau đó càng tức giận hơn.

Hắn biết rõ là Bạch Cảnh Trần đang nói bậy, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận.

“Vậy ngươi nói đi, trong phủ còn có ai mang thai?”

“Ta…” Bạch Cảnh Trần thuận miệng nói: “Đại phu không được tiết lộ cho người ngoài biết chuyện riêng tư của người khác.”

Quân Nguyên Thần tức giận đến đi đi lại lại.

“Miệng đầy lời nói dối! Người đâu, đi lục soát Mộc Hương Thủy Tạ, không được bỏ sót một ngóc ngách nào!”

Thang thuốc Bạch Cảnh Trần chuẩn bị cho Tuyết Y Nhân được khóa trong ngăn kéo, trải qua sự lục soát tỉ mỉ của mấy hộ vệ, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Quân Nguyên Thần.

Gói giấy được mở ra, dựa theo đơn thuốc, thái y đối chiếu từng cái một.

“Bên…Bên trong này không có hồng hoa.”

Lòng Bạch Cảnh Trần chợt lạnh, vội vàng chạy tới xem, quả nhiên một ít hồng hoa vốn có trong thang thuốc, hiện tại đã biến mất.

Có người đã động vào đồ của y!

“Đại khái không sai được, hồng hoa có tác dụng lưu thông máu, nhưng lại có thể gây sảy thai, dùng hàng ngày, thai nhi chắc chắn sẽ bị tổn thương, dẫn đến sẩy thai hoặc thậm chí băng huyết. Đây là thuốc nặng, ta cũng không dám kê bậy.”

Quân Nguyên Thần vò nát đơn thuốc thành một cục, ném thẳng vào mặt Bạch Cảnh Trần.

“Đừng bảo ngươi lại muốn nói, đơn thuốc này không phải ngươi kê, ngươi không lấy thuốc từ Cửu Bảo Đường, cũng không phải ngươi lén lút bỏ vào trong thuốc an thai nhé? Bằng chứng xác thực, người còn lời nào để chối cãi nữa không?”

“Không có.”

Gò má Bạch Cảnh Trần cao ngạo.

Vốn dĩ y không giỏi giải thích, cũng càng không muốn giải thích với Quân Nguyên Thần.

“Bạch Cảnh Trần, ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu như ngươi nói ngươi bị hãm hại, ta có thể cho ngươi thêm một thời gian, cũng nhất định sẽ tiếp tục điều tra rõ.” Quân Nguyên Thần âm u nói.

“Không cần.”

Bạch Cảnh Trần chế giễu nói.

“Ngươi định xử lý ta như thế nào? Loạn côn đánh chết ta, hay là lột da rút gân…”

Bốp ——

Một cái tát giáng xuống mặt Bạch Cảnh Trần.

“Được! Ta hiểu rồi, ta đánh chết con súc sinh kia, nên ngươi mới sinh lòng oán hận, muốn trả thù con ta phải không?!”

Cái tát mạnh đến mức tai của Bạch Cảnh Trần ù cả đi, khóe miệng rách ra, một ít máu rớm vào trong miệng, vị tanh ngọt, khiến Bạch Cảnh Thần tỉnh táo lại.

“Quân Nguyên Thần!” Môi Bạch Cảnh Trần run rẩy, hét lên: “Khi…Khi nào thì ta từng muốn hại ngươi?”

“Đúng! Do ta còn ôm chút ảo tưởng về ngươi, cho là ngươi vẫn còn giữ chút tính người, nên mới để ngươi chăm sóc thai cho Y Nhân! Giờ ta đã biết, ngươi cũng giống như con súc sinh kia, dã tính khó trừ, hết cứu nổi.”

Bạch Cảnh Trần vốn dĩ quật cường, bị người khác đổ oan, hốc mắt đỏ hoe nhưng không chịu rơi nước mắt, y đã thề, sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào vì Quân Nguyên Thần nữa.

“Chỉ… chỉ có con của ngươi mới là mạng hả?”

“Con súc sinh kia sao có thể so với con của ta!”

“Quân Nguyên Thần, ngươi mới là người ta muốn hận, nếu ta có hại người, cũng chỉ hại ngươi!”

Nói xong, Bạch Cảnh Trần lao tới cắn vào chân hắn, Quân Nguyên Thần bị đau, đá y văng ra ngoài.

“Đồ điên!” Quân Nguyên Thần lớn tiếng ra lệnh: “Nhốt lại! Nhốt y lại!”

Bạch Cảnh Trần tự mình đi đến nhà giam.

Nhà giam tối om, không có ánh sáng, chỉ khi cửa phòng giam mở ra, mới có chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.

Ngược lại, y cảm thấy rất thoải mái.

Loại hoàn cảnh không có ánh mặt trời, không có tiếng ồn, không có người này khiến y cảm thấy vô cùng yên tâm.

Ít nhất, y không cần phải gặp ai cả.

Đôi khi y sẽ nhớ đến sư phụ, thường nói chuyện một mình để giết thời gian.

“Sư phụ, con nên trách kinh thành quá hiểm ác, hay là trách mình vô dụng đây? Thảo nào người muốn mai danh ẩn tích, trên đời này có rất nhiều kẻ ác. Sư phụ, người ngày nào cũng ồn ào, tuổi cũng đã cao, phải cẩn thận một chút, không có con ở, ngày nào đó bị ngã gãy chân cũng không có người đỡ.”

Sau đó Quân Nguyên Thần thẩm vấn y hai lần, dĩ nhiên không thể thiếu hình phạt, hắn mất đi hậu tự, lửa giận đương nhiên trút lên người Bạch Cảnh Trần.

Nhưng sau hai lần đó, Quân Nguyên Thần không bao giờ đến nữa, giống như đã quên mất y vậy.

Bạch Cảnh Trần không biết, y ở trong nhà giam hai tháng, bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn.

Hoàng đế bệ hạ lập Đại hoàng tử Quân Nguyên Khải làm Thái tử, việc này cũng nằm trong dự liệu của tất cả mọi người, mặc dù Đại hoàng tử luôn không hiện tài hoa, không bằng mấy vị hoàng tử khác, nhưng chưa bao giờ phạm sai lầm, đức hạnh vẹn toàn, trưởng giả vi tôn (người lớn hơn làm vua),đó là chuyện bình thường.

Hoàng đế bệ hạ lại phong Vương cho mấy vị hoàng tử, chưa quá nửa tháng, đã soạn một thánh chỉ, chiếu cáo thiên hạ thoái vị nhường hiền, Thái tử Quân Nguyên Khải sẽ lên ngôi.

Mặc dù mọi việc gấp gáp, còn chưa làm đại lễ đăng cơ, tứ phương đến triều kiến, nhưng Quân Nguyên Khải đã đảm nhận việc nhiếp chính.

Trước khi các hoàng tử còn chưa về đất phong của mình, quân đội bên ngoài kinh thành, Ngự lâm quân…đều còn ở, để tránh sinh loạn.

Người ngoài nói, người thảm nhất chắc chắn là Thụy Vương gia, Quân Nguyên Thần.

Hắn nhìn như là người được hoàng đế coi trọng nhất, được phong làm Thụy vương trước, nhưng cuối cùng lại chẳng nhận được chút ích lợi nào, chỉ là một Thân vương tam châu mà thôi, các hoàng tử khác ít nhất cũng là Thân vương lục châu, đất phong cũng giàu có sầm uất hơn hắn gấp mấy lần.

Hơn nữa, Quân Nguyên Thần và Đại hoàng tử Quân Nguyên Khải vẫn luôn không hợp nhau nhất, có thể nói là ta chết, ngươi sống, bây giờ Đại hoàng tử lên ngôi, nơi nào còn chỗ đứng cho Quân Nguyên Thần nữa?

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này, dòng dõi của Quân Nguyên Thần sẽ dần thưa thớt tàn lụi.

Những chuyện này, được Tuyết Y Nhân tiết lộ sau khi đến thăm Bạch Cảnh Trần hai tháng sau đó.

“Cảnh Trần, đệ đi đi.”

Tuyết Y Nhân là Vương phi, nàng đã cho lính canh giải tán.

“Nhân lúc Vương gia bận rộn chính sự, không có thời gian giám sát đệ, đệ mau chóng rời khỏi đây đi, rời khỏi Thụy Vương phủ, rời khỏi kinh thành, đi thật xa, đừng trở lại nữa?”

Cửa phòng giam đã mở, nhưng Bạch Cảnh Trần vẫn không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

“Sao thế, Cảnh Trần? Đệ đừng chần chừ nữa, vất vả lắm mới có cơ hội…”

“Đệ chạy ư?” Bạch Cảnh Trần hỏi nàng: “Đệ chạy đi đâu? Nhạc Châu? Đó là đất phong của hắn. Hơn nữa, với năng lực của điện hạ, đệ vừa mới ra khỏi cổng thành, hắn đã có thể bắt đệ trở về rồi.”

“Không không, Cảnh Trần, mấy ngày nay Đại hoàng tử tự mình nắm giữ chính sự, quyền lực to lớn, Nguyên Thần bị ngài ấy chèn ép đến thế đơn lực bạc, tự lo bản thân mình còn không xong. Tỷ đã sai người chuẩn bị xe ngựa, sắp xếp xong xuôi, chỉ cần sau này đệ mai danh ẩn tích, không trở lại kinh thành nữa, là có thể trốn thoát khỏi nơi này.”

Bạch Cảnh Trần vẫn không động đậy.

“Tuyết tỷ tỷ, sao tỷ lại giúp đệ như vậy?”

“Cái gì?” Sắc mặt Tuyết Y Nhân thay đổi: “Từ lúc đệ vào Vương phủ, tỷ đã hợp ý với đệ, đệ chăm sóc tỷ như vậy, tỷ đương nhiên phải có đi có lại.”

“Ừm.”

Bạch Cảnh Trần nhẹ nhàng đáp lại, sau đó gật đầu.

“Cảnh Trần, đệ đang trách tỷ ư?”

“Trách gì tỷ cơ?”

Tuyết Y Nhân cắn môi nói: “Trách tỷ lúc đó tự chủ trương, bảo đệ chuẩn bị thuốc phá thai trước, còn yêu cầu đệ giữ bí mật, kết quả hại đệ bị oan…”

“Đệ bị oan rất nhiều lần rồi.” Bạch Cảnh Trần ngước mắt lên hỏi: “Tuyết tỷ tỷ, tỷ đã điều tra người hại đệ giúp đệ chưa? Rốt cuộc là ai đã lén bỏ hồng hoa vào trong thuốc của tỷ? Là ai động vào đồ của đệ?”

Tuyết Y Nhân sửng sốt, ấp a ấp úng không trả lời được.

“Tỷ…Khoảng thời gian này, tỷ đã cố gắng hết sức đi điều tra rồi, nhưng… Ban đầu ngay cả Nguyên Thần cũng không tra ra được, tỷ, tỷ…Tỷ bất lực, không tìm ra người đã hại đệ và tỷ.”

Bạch Cảnh Trần không trả lời, y có chút thất thần.

Thấy y không nói lời nào, Tuyết Y Nhân bật khóc.

“Xin lỗi, tất cả là lỗi của tỷ.”

Tuyết Y Nhân khóc thảm thiết, liên tục lấy khăn tay lau nước mắt.

“Tỷ chỉ là muốn bù đắp cho đệ, cho nên mới tìm đủ mọi cách cứu đệ ra ngoài, sau này đệ sẽ được tự do, Cảnh Trần.”

“Đệ không đi.”

Tuyết Y Nhân cho rằng mình nghe nhầm.

“Đệ nói gì?”

“Đệ nói đệ không đi, đâu cũng không đi, chỉ ở trong Vương phủ.”

Y không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa.

Tuyết Y Nhân kinh hãi nói: “Tại sao chứ? Điện hạ… Điện hạ chỉ là bận rộn nên quên mất. Đợi ngài ấy nhớ tới, nhất định sẽ trở lại tra tấn đệ. Cảnh Trần, tỷ không đành lòng nhìn đệ tiếp tục như vậy.”

Tuyết Y Nhân càng nói càng kích động, ôm lấy cánh tay của Bạch Cảnh Trần.

“Tuyết tỷ tỷ.”

Bạch Cảnh Trần kéo tay nàng ra.

“Tỷ giúp đệ rời khỏi Vương phủ, không phải để đệ tự do, mà là sợ đệ tiếp tục ở Vương phủ ‘tranh sủng ái’ với tỷ, đúng không?”

Tuyết Y Nhân há to miệng, hồi lâu không nói nên lời.

“Cảnh Trần, đệ, sao đệ lại có thể nghĩ tỷ như vậy? Đệ quên rồi à? Ngay từ đầu tỷ đã nói, đệ đi theo điện hạ tỷ cũng không ngại. Cũng là tỷ nghĩ cách giúp đệ, để đệ có thể giành được sự sủng ái của điện hạ, sao tỷ lại là loại người bụng dạ hẹp hòi như vậy chứ?”

“Nhưng tỷ càng giúp đỡ, hình như đệ lại càng bị Quân Nguyên Thần ghét hơn.”

Bạch Cảnh Trần nói vậy, Tuyết Y Nhân nghẹn lời, không trả lời được, nước mắt chảy dài trên má, điềm đạm đáng thương.

Bạch Cảnh Trần tiếp tục nói: “Sau khi bị nhốt, đệ đã suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu ra rất nhiều. Nghĩ thông suốt tình cảm và chấp niệm của đệ đối với Quân Nguyên Thần, cũng nghĩ rõ ràng những chuyện mà mình chưa chú ý tới. Tuyết tỷ tỷ, đệ thật sự rất biết ơn tỷ, lúc đệ vào Vương phủ ai cũng chỉ trích, chỉ có tỷ là đối xử tốt với đệ, chăm sóc đệ.”

“Đệ hiểu là tốt, tỷ luôn giúp đệ mà.”

Tuyết Y Nhân muốn nắm lấy tay y, nhưng bị Bạch Cảnh Trần tránh ra.

Thiếu niên đơn thuần, không chút đề phòng luôn nằm dưới tầm kiểm soát của nàng, đột nhiên có ý nghĩ và góc cạnh riêng của mình, thoát khỏi tầm kiểm soát của nàng.

“Cảnh Trần, chỉ cần đệ bước một bước, phía trước chính là thoát khỏi biển khổ, đệ không đi thật sao?”

Bạch Cảnh Trần lắc đầu.

Tuyết Y Nhân đứng dậy, lau đi hai hàng nước mắt, không còn nụ cười, không còn sự đoan trang dịu dàng, từ trên cao nhìn xuống, thốt ra lời ác ý nhất mà nàng đã chất chứa bấy lâu.

“Tạp chủng đáng chết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.