Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi

***

Người trong Thụy Vương phủ không biết mục đích của Quân Nguyên Thần, chỉ cho là Bạch Cảnh Trần dùng thủ đoạn nào đó để quyến rũ Vương gia hắn.

Bằng không, kẻ xấu xí như vậy sao có thể khiến Vương gia ngày nào cũng nán lại, vui quên trở về?

“Tiểu thư, người nhanh quản đi!”

Vân Mi lo lắng đến giậm chân liên tục.

Tuyết Y Nhân ngồi trên ghế thái sư, sau lưng kê một chiếc gối mềm, bụng nàng đã hiện rõ, cử động khó khăn.

“Làm sao ta có thể quản được Vương gia? Điện hạ muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đấy…”

Mặc dù đang là mùa xuân tươi sáng, nhưng trên mặt Tuyết Y Nhân lại có vẻ ủ ê.

Vân Mi thấy nàng nản lòng, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng.

“Người đừng có cam chịu, người là chủ mẫu của Thụy Vương phủ, làm sao lại không có cách đối phó với một thôn phu sơn dã chứ?”

Tuyết Y Nhân vuốt bụng mình, lại cảm thấy khó chịu, buồn nôn.

“Ta vốn tưởng, có cốt nhục của Nguyên Thần rồi, ngài ấy sẽ nhìn ta với cặp mắt khác, ai mà biết vẫn không thể so sánh với y.”

“Không phải Vương gia thích y, mà là y dùng mấy thứ thuốc bẩn thỉu kia, mới mê mẩn Vương gia tới mức chính sự cũng không quan tâm, ngày nào cũng đến Mộc Hương Thủy Tạ.”

Tuyết Y Nhân ngước mắt lên hỏi: “Ngươi cũng tin mấy lời nói đó sao?”

Vân Mi chột dạ nói: “Người trong phủ đều nói như vậy… Nô tỳ bảo bọn họ đi mắng y, tên xấu xí đó lại thờ ơ, chứng tỏ y không biết xấu hổ.”

Tuyết Y Nhân nhìn những nụ hoa trên cành cây trơ trụi, không khỏi xót xa.

“Vân Mi, ta không nỡ bỏ đứa bé này, nếu nó nở hoa kết trái, có một kết thúc có hậu thì tốt quá.”

Vân Mi tàn nhẫn nói: “Không nỡ cũng không còn cách nào khác, kéo dài càng lâu, sợ là chính người cũng gặp nguy hiểm…”



Bạch Cảnh Trần bội phục Quân Nguyên Thần rồi.

Rõ ràng trong lòng hắn không thích, nhưng vẫn có thể giả vờ ân ái, mỗi ngày đều quan tâm tỉ mỉ đến Bạch Cảnh Trần, dáng vẻ cầm sắt hòa minh.

Ngày nào mở mắt ra, đập vào mắt y cũng là khuôn mặt của hắn, chỉ có khi ngủ, hắn mới như là thật, tỉnh rồi, mỗi lời âu yếm, mỗi câu thân mật đều là giả, chỉ là chiêu trò thường ngày của hắn.

Mỗi ngày Bạch Cảnh Trần đều đau khổ.

May là, cuối cùng hắn cũng không giả bộ ân ái được bao lâu nữa, ngày đó Quân Nguyên Thần bước vào cửa, sắc mặt tối sầm, im lìm không nói lời nào.

Bạch Cảnh Trần thầm nghĩ, rốt cuộc hắn cũng hết kiên nhẫn.

“Hai tháng rồi, Cảnh Trần.” Quân Nguyên Thần lẩm bẩm: “Ngày nào ta cũng qua với ngươi, hoàn thành tâm nguyện của ngươi, hai tháng rồi.”

Bạch Cảnh Trần rũ mắt giã thuốc, để hắn muốn làm gì thì làm.

“Kể cả phu thê bất hòa thật, ngươi cũng nên mềm lòng rồi chứ? Mấy ngày gần đây, tin đồn nổi lên khắp nơi, nói ta mê mệt, cưng chiều một tên nam nhân. Phụ hoàng chỉ điểm ta nhiều lần, mấy hoàng huynh của ta cũng châm chọc ta. Cả thanh danh của mình ta cũng bỏ, ngươi còn chưa hài lòng sao? Ngươi còn muốn như thế nào?”

Từ xưa có câu, gương vỡ khó lành, Bạch Cảnh Trần vừa hiểu lại vừa không hiểu đạo lý này.

“Trừ phi ngươi cứu được Thái Tuế.” Bạch Cảnh Trần lạnh lùng nói.

“Ngươi đừng có cố tình gây sự.”

Quân Nguyên Thần nhịn xuống một lúc, đi tới trước mặt y.

“Được, nếu ngươi thích linh miêu, ta kêu người lên núi bắt mười con, tùy ngươi chọn, thế nào?”

Bạch Cảnh Trần kỳ quái liếc hắn một cái, hắn hoàn toàn không hiểu lòng của mình, nói nhiều cũng chỉ là đàn gảy tai trâu.

Quân Nguyên Thần nhíu mày nói: “Vẫn còn chưa hài lòng? Đây là, ngươi đang muốn làm khó ta. Nghe nói phụ hoàng đã soạn chiếu lập Thái tử, nếu ta còn không phản kháng, đợi hoàng huynh ta lên ngôi, ta hoặc sẽ bị đuổi đi Nhạc Châu, hoặc sẽ có kết cục thảm hại hơn…”

Quân Nguyên Thần đột nhiên ôm lấy Bạch Cảnh Trần, sau đó chăm chú nhìn y, giống như là hạ quyết tâm, chạm nhẹ môi lên mặt Bạch Cảnh Trần.

“Ta hôn ngươi rồi đấy.”

Bạch Cảnh Trần lại cười, cười đến hoang đường thê lương.

“Có phải ngươi đang nghĩ, ngươi đang ban ơn cho ta không?”

Quân Nguyên Thần kiên định nói: “Ta biết ngươi muốn cái gì.”

Nói xong, hắn muốn cởi quần áo của Bạch Cảnh Trần ra, cắn nhẹ hôn loạn lên bả vai của y.

“Điện, điện hạ. . .”

Cũng may có người gõ cửa cắt ngang, Quân Nguyên Thần mới kiềm chế lại, không đòi hỏi nữa.

“Chuyện gì?” Quân Nguyên Thần lạnh lùng hỏi.

Là giọng nói hốt hoảng của Vân Mi.

“Tiểu thư…Tiểu thư…bị sảy thai rồi ạ! Nô tỳ đang muốn mời Bạch Cảnh Trần công tử qua xem.”

Quân Nguyên Thần quay lại nhìn Bạch Cảnh Trần rồi sải bước đi ra ngoài.

“Y bệnh rồi, đi mời thái y.”

Bạch Cảnh Trần cũng nghe thấy Tuyết Y Nhân bị sảy thai, bò lên mặc quần áo lại, sau đó theo sau đi đến chính viện.

Lúc này, chính viện hỗn loạn, bà đỡ có kinh nghiệm đang sai người đun nước, chuẩn bị vải trắng và kéo. Quân Nguyên Thần muốn xông vào, nhưng bị ngăn lại.

“Điện hạ bảo trọng, nam nhân không thích hợp đi vào trong.”

Từ xưa tới nay chưa có nam nhân nào đi vào phòng sinh, Quân Nguyên Thần chỉ có thể từ bỏ.

“Y Nhân thế nào rồi?”

Bà đỡ lo lắng nói: “Máu ra rất nhiều, chỉ có thể chờ thái y tới…”

“Tại sao lại như vậy?”

Không ai trả lời được.

Sau khi thái y đến, cũng nói khó giữ nổi.

“Điện hạ, hiện tại cái thai mới được ba tháng, lão phu thấy… khó có thể giữ được, lão phu chỉ có thể tận lực cứu Vương phi.”

“Ngươi xem mà làm đi.”

Sắc mặt của Quân Nguyên Thần âm u.

Bạch Cảnh Trần cũng đang ở bên ngoài xem, y muốn vào giúp đỡ, nhưng hiển nhiên Quân Nguyên Thần không cho y vào.

Bận rộn đến nửa đêm, thái y nói đã cầm được máu, tất cả đều ổn, mới lau mồ hôi trên trán, đi nghỉ ngơi uống vài ngụm trà.

Quân Nguyên Thần vội vàng đi vào.

Tuyết Y Nhân tựa trên gối mềm, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy Quân Nguyên Thần, tức khắc giống như nhìn thấy người đáng tin cậy, ôm lấy hắn, đau khổ khóc không thành tiếng.

“Điện hạ… Xin, xin lỗi! Thiếp đã không bảo vệ được con của chúng ta…”

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Quân Nguyên Thần cũng không nỡ, chỉ có thể vừa vỗ lưng, vừa dịu dàng an ủi nàng.

“Không sao, sức khỏe của nàng luôn không tốt, vừa mới khá lên một chút đã vội vàng có thai, là do quá nóng vội. Sau này, chờ nàng khỏe trở lại, chúng ta sẽ còn có con nữa.”

“Con của thiếp, hức hức, điện hạ, con của chúng ta…”

Tuyết Y Nhân khóc lóc, kiệt sức ngủ thiếp đi trong vòng tay của Quân Nguyên Thần.

Trong lòng Bạch Cảnh Trần cảm thấy rất khó chịu, đứa bé này, y cũng dồn tâm sức không kém gì những người khác.

Y nhớ tới những lời Tuyết Y Nhân từng nói với y, vốn dĩ nàng có ý định muốn bỏ đứa bé này.

Nhưng nếu nàng đã có ý định như vậy, thì tại sao lại khóc thương tâm như vậy?

Bạch Cảnh Trần tự nhéo mình một cái, có bậc cha mẹ nào lại không đau lòng trước sự ra đi của con mình? Y thực sự là một kẻ tiểu nhân khi nghĩ như vậy.

Quân Nguyên Thần cảm thấy xấu hổ với Tuyết Y Nhân.

Khoảng thời gian này, ngày nào hắn cũng đắm chìm trên người Bạch Cảnh Trần, bỏ rơi Tuyết Y Nhân, cho đến khi xảy ra chuyện lớn như vậy hắn mới biết.

Quân Nguyên Thần gọi thái y qua, báo cáo lại.

“Ngươi là thái y đỡ sinh giỏi nhất Thái Y Viện, có biết tại sao Y Nhân lại đột nhiên sảy thai không?”

Thái y không nắm chắc, đương nhiên không dám nói gì, bởi vì nếu nói, có người sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.

Ông ta chỉ đáp: “Ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, nếu đã ổn định, đáng lẽ ra không nên sảy thai. Tuy nhiên, việc mang thai vốn đã khó khăn và nguy hiểm, có nhiều nguyên nhân dẫn đến sảy thai. Cơ thể không thích hợp mang thai, hoặc tác động từ bên ngoài, việc ăn uống, tâm trạng, hay thậm chí là thời tiết đều sẽ có ảnh hưởng.”

“Tác động từ bên ngoài?”

Quân Nguyên Thần nghĩ tới gì đó, sau đó ngẩng đầu lên.

“Vậy thì mời thái y ở lại quý phủ vài ngày, giúp đỡ chăm sóc Y Nhân. Thuận tiện nhờ thái y kiểm tra mọi thứ xung quanh Y Nhân, bất kể là đồ ăn hay đồ dùng gì, nếu là ý trời đã định, ta đành chấp nhận, nhưng nếu là do người khác làm…”

Vẻ mặt hắn lãnh đạm, nhưng lời nói lại lộ ra sát ý.

“Y… Y thuật của lão hủ không tốt, chỉ có thể làm một ít việc vặt, không quan trọng cho chủ tử trong cung, sợ là không thể chăm sóc tốt cho Vương phi, điện hạ…”

Lão thái y muốn từ chối.

Quân Nguyên Thần có chút không vui, hắn luôn giấu tài khiêm tốn, trong cung ngoài cung, hễ là người có chút thân phận, đều dám từ chối hắn như vậy.

“Lão thái y, bây giờ trong cung cũng không yên bình gì, ở trong Thụy Vương phủ bớt lo hơn nhiều. Hơn nữa, Bổn vương nhất định sẽ hậu tạ ngươi.”

Không cho phép thái y từ chối, Quân Nguyên Thần đã ra lệnh cho người hầu dọn dẹp phòng khách.

Thái y không còn lựa chọn nào khác, trong viện của vương công quý tộc, ít nhiều gì đều xảy ra chuyện sẩy thai và chết yểu, bọn họ làm đại phu, sợ nhất là bị liên lụy, dù có năng lực hay là không, đều đắc tội với người khác, hở chút là mắc tội chém đầu.

Vì thế, mấy ngày kế tiếp, lão thái y định đục nước béo cò một phen, giả vờ kiểm tra thức ăn và vật dụng cho Tuyết Y Nhân, lại tức khắc nhận ra có gì đó không đúng.

Mấy tên hộ vệ xông vào Mộc Hương Thủy Tạ.

“Vương gia mời ngài đi qua một chuyến.”

Nghe giọng điệu không chút khách khí nào của bọn họ, y liền biết không phải là chuyện gì tốt.

Bạch Cảnh Trần được hộ tống đến chính viện.

Quân Nguyên Thần ngồi ở đó, khóe mắt của Tuyết Y Nhân còn vương lệ.

“Thuốc an thai của Y Nhân, luôn là do ngươi phụ trách phải không?”

Bạch Cảnh Trần không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.

“Vậy thuốc ngươi đưa tới hàng ngày, cũng chưa từng qua tay người nào khác?”

“Không có?”

Quân Nguyên Thần thấy y gật đầu dứt khoát như vậy thì nhíu mày.

“Vậy là ngươi đang thừa nhận, hồng hoa trong thuốc của nàng ấy là do ngươi bỏ vào?”

“Hồng hoa* gì cơ? Ta không biết.”

(*) Hồng hoa: được dùng chữa bế kinh, đau kinh, ứ huyết sau đẻ, khí hư, viêm tử cung, viêm buồng trứng. Có khi dùng uống cho ra thai đã chết trong bụng.

Thái y hắng giọng, bổ sung một câu.

“Tiểu hữu cũng là người hành nghề chữa bệnh?”

“Không phải.”

Đây là Biển Thập Tứ nói, Biển Thập Tứ dạy y y thuật, nhưng cho đến bây giờ chưa từng để y hành nghề chữa bệnh cứu người.

“Y là đồ đệ cưng cửa Biển Thập Tứ, ta mới tin y, để y chăm sóc thai cho Y Nhân.”

“Biển Thập Tứ!”

Lão thái y sửng sốt, lập tức nhìn Bạch Cảnh Trần với cặp mắt khác.

“Khụ, nếu ngươi đã là đồ đệ của thần y, thì ngươi không nên mắc sai lầm, có thai tuyệt đối không được dùng hồng hoa.”

Quân Nguyên Thần hừ một tiếng, nói: “Sao y có thể mắc sai lầm được? Chỉ sợ là y cố ý.”

“Trong thuốc ta đưa cho Tuyết tỷ tỷ, chưa bao giờ có hồng hoa, ta và tỷ ấy mỗi người cầm một đơn thuốc, lúc đó ngươi không tin ta, cũng cho thái y kiểm tra rồi.”

“Ta đã đọc qua đơn thuốc, đúng là đơn thuốc tốt để an thai.” Thái y vuốt râu nói: “Như vậy, sau đó mới bỏ thêm hồng hoa vào.”

“Quân Nguyên Thần, ngươi cho là ta bỏ thuốc, khiến Tuyết tỷ tỷ sảy thai sao?”

Bạch Cảnh Trần cảm thấy hoang đường, nhưng nghĩ cũng phải, trong mắt Quân Nguyên Thần, y là một kẻ quái gở, nham hiểm, tâm thuật bất chính.

Quân Nguyên Thần sâu xa nói: “Ta vẫn cho là ngươi khác với người ở kinh thành, còn có chút lương tâm, chí ít sẽ không hại đứa trẻ vô tội trong bụng, ra tay với Y Nhân, nàng đối xử với ngươi không tệ.”

Bạch Cảnh Trần hỏi ngược lại: “Ngày nào ngươi cũng ở Mộc Hương Thủy Tạ, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta trộn hồng hoa vào trong thuốc?”

“Vốn ta tin ngươi, nhưng ngươi lại khiến ta thất vọng.” Quân Nguyên Thần chỉ lọ trên bàn nói: “Tự ngươi nhìn đi, bên trong là cái gì.”

Bạch Cảnh Trần nhìn qua, đó là cặn thuốc y vừa đổ lúc sáng.

Bên trong bất ngờ có một lượng hồng hoa.

Y chắc chắn sẽ không bốc nhầm thuốc, cho dù bốc nhầm, lúc sắc thuốc, chỉ cần ngửi một cái là y nhận ra ngay.

Cặn thuốc cũng đã bị người khác động tay động chân.

Bạch Cảnh Trần lười tranh luận.

Y chợt nhớ tới ngày đầu tiên bái sư, sư phụ nói tổ huấn của Biển gia chính là, cứu sống người bị thương không phải là y đức. Lúc đó Bạch Cảnh Trần không hiểu, học y thuật không phải để cứu người khác sao? Biển Thập Tứ chỉ kể một câu chuyện, nói tổ tiên của ông là Biển Thước*, chữa bệnh cho hoàng đế, nhưng lại bị xử tử.

(*) Biển Thước: họ Tần, tên Việt Nhân, danh y thời Chiến quốc, cũng là một trong tứ đại danh y của Trung Quốc cùng với Hoa Đà, Trương Trọng Cảnh và Lý Thời Trân. Bị giết do ganh ghét, ghen tị.

Hôm nay Bạch Cảnh Trần bỗng nhiên hiểu ra.

Có một số người không thể cứu, cứu họ không phải ân, mà là thù. Có một số việc tốt không thể làm, bởi vì chưa chắc nhân tốt, thì sẽ không nhận kết cục thảm hại.

Quân Nguyên Thần đã xem y là kẻ xấu, giải thích nữa cũng bằng thừa.

Mấu chốt là, trong Vương phủ này, rốt cuộc còn ai ghét mình như vậy?

Có thể không tiếc bất cứ giá nào, mạo hiểm để hại mình?

“Ngươi không nói gì, là ta không tìm được chứng cứ sao?” Quân Nguyên Thần ra lệnh: “Người đâu, lục soát Mộc Hương Thủy Tạ, xem có gì khả nghi không.”

Tuyết Y Nhân vẫn luôn im lặng khóc, đột nhiên lên tiếng.

“Điện hạ!” Nàng gọi hắn: “Bỏ đi, thiếp… thiếp tin Cảnh Trần, đệ ấy sẽ không hại thiếp.”

“Nàng vẫn còn tin y ư?”

“Vâng.”

Tuyết Y Nhân gật đầu.

“Nàng cứ năm lần bảy lượt, lấy ơn báo oán với y, y mới lòng dạ rắn rết như vậy!”

Tuyết Y Nhân không nhịn được rơi nước mắt.

“Không đâu, Cảnh Trần sẽ không hại thiếp.” Tuyết Y Nhân cầu xin: “Điện hạ, thuốc của Cảnh Trần vẫn luôn lấy từ Cửu Bảo Đường. Điện hạ, người chỉ cần mời chủ tiệm của họ đến, hỏi một chút, sẽ biết Cảnh Trần vô tội.”

Quân Nguyên Thần do dự một lúc, sau đó làm như Tuyết Y Nhân nói, mời ông chủ của Cửu Bảo Đường đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.