Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi

***

“Tỷ nói là…”

Bạch Cảnh Trần còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Tuyết Y Nhân gật đầu khẳng định, buồn bã vuốt ve bụng mình.

“Đứa nhỏ này… sợ là không giữ được.”

“Tại sao?! Tại sao lại không giữ được?”

Tuyết Y Nhân có vẻ bối rối.

“Đệ đừng hỏi nữa, Cảnh Trần, đệ có thể giúp tỷ được không?”

“Không được!”

Bạch Cảnh Trần thẳng thừng từ chối.

Mặc dù biết Tuyết Y Nhân mang thai khiến y vô cùng đau đớn, nhưng chỉ cần là cốt nhục của Quân Nguyên Thần, y nhất định phải bảo vệ đứa bé.

“Nhưng tỷ nhất định phải làm như vậy.”

“Tại sao chứ? Lẽ nào tỷ không muốn có tiểu thế tử của mình…với Quân Nguyên Thần sao? Huống chi, tỷ vất vả lắm mới điều dưỡng tốt cơ thể, có thai được! Đứa bé là một sinh mạng, sao có thể nói không cần là không cần!”

Bạch Cảnh Trần kích động vô cùng, hoàn toàn không thể chấp nhận.

“Tỷ, tỷ cũng là vạn bất đắc dĩ!”

Tuyết Y Nhân mím môi, một giọt nước mắt rơi xuống.

“Rốt cuộc có nỗi khổ gì, mà một người đường đường là Vương phi như tỷ, lại không dám sinh ra cốt nhục của mình?!”

Tuyết Y Nhân nghẹn ngào ra hiệu cho Bạch Cảnh Trần lại gần.

“Chuyện này chỉ có Vương gia biết, tỷ cũng nghe trộm được, đệ đừng để lộ ra ngoài, cũng đừng nói với điện hạ. Đệ có thể hứa với tỷ, cho dù xảy ra hay gặp chuyện gì, đệ cũng thề chết giữ bí mật này không?”

Ánh mắt Bạch Cảnh Trần khẽ động, cuối cùng trịnh trọng gật đầu.

“Đêm hôm qua, có người ở trong cung lén lút đến gặp điện hạ, tỷ đến thư phòng đưa trà, vô tình nghe được một chút. Người đó nói trong cung đã biết tin tỷ có thai, thậm chí còn truyền tin, nói là hoàng đế bệ hạ có ý định, sau khi tỷ sinh tiểu thế tử xong…sẽ mang vào cung nuôi dưỡng! Để nhũ mẫu ma ma trong cung chăm sóc.”

Sinh ra thì phải đưa vào trong cung để người khác nuôi, việc này đối với phụ mẫu mà nói thật tàn nhẫn.

Nhưng cũng không đủ để Tuyết Y Nhân đưa ra quyết định này.

Chỉ nghe Tuyết Y Nhân tiếp tục nói: “Việc này nhìn như là vinh sủng cực cao, đứa nhỏ nuôi lớn ở trong cung đương nhiên là tôn quý hơn rất nhiều. Nhưng, hiện tại triều đình đang tranh đấu gay gắt, thế cục hỗn loạn không rõ, chưa chắc người trong cung không phải vì đề phòng điện hạ có ý đồ khác, muốn bắt tiểu thế tử vào tay làm con tin!”

Bạch Cảnh Trần không biết những bí mật hoàng gia này.

Nhưng nghe cũng có vẻ hơi có lý.

“Không đúng.” Bạch Cảnh Trần nghi ngờ nói: “Tiểu thế tử là tiểu hoàng tôn của hoàng đế, dù hắn có thế nào, dù phụ tử tranh nhau, cũng sẽ không làm tổn thương tiểu hoàng tôn vô tội chứ?”

“Tỷ cũng không chắc nữa.” Tuyết Y Nhân mờ mịt nói: “Từ xưa tới nay, có triều đại nào thay đổi mà không máu chảy thành sông, phụ tử huynh đệ tương tàn? Hơn nữa, chỉ là một vãn bối cách huyết thống.”

Bạch Cảnh Trần lắc đầu.

“Đệ…Đệ vẫn không tin, nói không chừng hoàng cung muốn đón tiểu thế tử đi, thật sự là do hoàng thượng yêu nó.”

Tuyết Y Nhân cười khổ nói: “Còn chưa ra đời thì có bao nhiêu thương yêu chứ? Sau này hoàng đế bệ hạ có nhiều hậu tự như vậy, cho dù ngài ấy có lòng nhân ái, cũng không thể chia cho tiểu thế tử của tỷ được. Huống chi, điện hạ vẫn luôn bị ngài ấy lạnh nhạt.”

Bạch Cảnh Trần không trả lời.

Những chuyện này, y đúng là hiểu biết nông cạn.

Có lẽ Tuyết Y Nhân hiểu biết sâu sắc hơn.

Tuyết Y Nhân im lặng một lúc, thấy Bạch Cảnh Trần giống như không bị thuyết phục, nàng nói tiếp.

“Dĩ nhiên, hoàng đệ bệ hạ là người có chí khí, sẽ không làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy.” Tuyết Y Nhân ôm ngực nói: “Tỷ chỉ sợ, trong cung còn có người khác có âm mưu.”

“Ai?”

“Tỷ không biết. Hiện giờ có sáu vị hoàng tử đang ở trong cung, trừ Thất hoàng tử còn nhỏ ra, bọn họ đều đã trưởng thành. Năm ngoái hoàng đế bệ hạ đã có ý định thoái vị, không có gì đảm bảo những hoàng tử kia không sinh dị tâm, nhất là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử qua lại mật thiết, Đại hoàng tử cũng có phe cánh riêng, bọn họ chưa bao giờ hòa hợp với điện hạ.”

Tuyết Y Nhân kéo cánh tay Bạch Cảnh Trần, giọng lo lắng.

“Trong tình huống như vậy, nếu tiểu thế tử ở trong cung, nhất định sẽ bị bọn họ bắt làm con tin! Nếu vậy, sinh nó ra, chính là hại nó, cũng hại cả điện hạ!”

“Nhưng… Nhưng dù sao đây cũng là chuyện chưa từng xảy ra, đệ tin Quân Nguyên Thần sẽ không bó tay chịu trói, hắn nhất định sẽ bảo vệ người hắn quan tâm. Nếu là đệ, đệ thà chết, cũng không để cho người mình yêu bị chút xíu tổn thương.”

“Tỷ biết, lẽ nào mất đi cốt nhục của mình, tỷ không đau lòng sao? Thân là một người mẹ, tỷ đau hơn bất cứ ai khác! Chính vì thế, tỷ tình nguyện hy sinh bản thân mình, tỷ không muốn làm khó điện hạ!”

Sự đại nghĩa của Tuyết Y Nhân, khiến Bạch Cảnh Trần khâm phục, không nói lời nào trái với nàng.

“Cho nên Cảnh Trần, chỉ có đệ mới giúp được tỷ, nhân lúc đứa bé còn nhỏ, sớm bỏ nó đi, điện hạ cũng không đau lòng quá. Nếu để nó lớn lên, lại bị người khác…Điện hạ nhất định sẽ điên mất!”

Bạch Cảnh Trần rút tay lại, y không dám đối mặt với lời cầu xin của Tuyết Y Nhân.

“Đệ có thể… Không, đệ thề, đệ sẽ giúp tỷ bảo vệ tốt tiểu thế tử!”

Mặc dù y biết Quân Nguyên Thần là một kẻ máu lạnh bạc tình, nhưng y không buông bỏ được tình yêu trong lòng, vậy thì chuyển qua cốt nhục của hắn đi.

Đôi mắt hạnh của Tuyết Y Nhân hơi nheo lại, nói: “Cảnh Trần, đệ thật tốt bụng. Tỷ cảm ơn tấm lòng này của đệ, chỉ là chúng ta…Chúng ta thấp cổ bé họng, làm sao bảo vệ nó đây? Chẳng thà đừng để nó sinh ra, trở thành gánh nặng cho điện hạ.”

“Tuyết tỷ tỷ, tỷ suy nghĩ lại cho kỹ đi, không cần phải sợ, mọi chuyện đều có cách giải quyết…” Bạch Cảnh Trần khuyên nhủ nàng.

“Tỷ nghĩ kỹ rồi.” Tuyết Y Nhân cười ảm đạm nói: “Dù sao tỷ và điện hạ cũng còn trẻ, nếu vẫn ân ái như vậy, sẽ còn có con nữa. Điều duy nhất tỷ xấu hổ là, hài nhi trong bụng, con đến không đúng lúc, mẹ xin lỗi con, hức hức…”

Tuyết Y Nhân khóc rất kìm nén, khiến Bạch Cảnh Trần không nỡ từ chối.

Nhưng y không xuống tay được, chỉ đành xoắn xuýt không thôi.

Thấy y mềm lòng, Tuyết Y Nhân lau nước mắt, thở dài.

“Cám ơn đệ Cảnh Trần, đệ nói đúng, chuyện còn chưa rõ ràng, tỷ nên kiên trì.” Tuyết Y Nhân nghĩ lại, nói: “Hay là không bằng như vậy, đệ chuẩn bị giúp tỷ một thang thuốc, nếu không còn cách nào khác, trong cung hạ lệnh, tỷ có thể ra quyết định tại chỗ, ví như không có chuyện gì xảy ra thật thì vậy càng tốt.”

Cuối cùng Bạch Cảnh Trần bị thuyết phục, gật đầu đồng ý.

“Vậy đệ phải giấu cho kỹ, không được để cho bất cứ ai nhìn thấy loại thuốc này.” Tuyết Y Nhân dặn dò y: “Ngay cả điện hạ cũng đừng nói, kẻo ngài ấy sẽ đau lòng.”

“Vâng.”

Trong lòng Bạch Cảnh Trần vẫn còn do dự, nhưng cuối cùng cũng viết đơn thuốc, đi lấy thuốc rồi cho vào ngăn kéo nhỏ trong phòng ngủ khoá lại.

Y chưa bao giờ nghĩ tới, hóa ra làm một Vương gia cao quý cũng có nhiều bất lực như vậy.

Mặc dù Tuyết Y Nhân dặn y không được nói, nhưng Bạch Cảnh Trần vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, y do dự nhiều ngày mới quyết định đi hỏi Quân Nguyên Thần.

Ngày hôm nay, trong Thụy Vương phủ giăng đèn kết hoa, dán rất nhiều câu đối, mấy người hầu thường ngày luôn cúi đầu thì thầm, nặng nề, nay cũng càn rỡ hơn một chút, trên mặt đều tràn đầy vui mừng.

Sau khi nhận được tiền lì xì từ quản gia, còn được nghỉ phép thăm người thân, dĩ nhiên ai cũng vui vẻ.

“Đúng rồi…hôm nay là giao thừa.”

Bạch Cảnh Trần sửng sốt một lát.

Thời gian trôi qua nhanh quá.

Y nhớ đã lâu lắm rồi y mới thấy đêm giao thừa náo nhiệt như vậy, ngày xưa y đều trải qua cùng sư phụ, sư phụ keo kiệt, phong bao lì xì nhẹ hều, nhiều lắm là một hai đồng.

Nhưng Bạch Cảnh Trần đột nhiên cảm thấy, một hai đồng kia mới thật sự là hạnh phúc.

Hiện tại ở trong Vương phủ, mọi người đều đang ăn mừng, ai cũng mỉm cười, duy chỉ có mình y lẻ loi một mình.

Y ngồi ở ngưỡng cửa, Thái Tuế dựa vào bên cạnh chân y.

Cùng nhau ngước lên nhìn những chùm pháo hoa thỉnh thoảng nổ trên bầu trời.

Hóa ra kinh thành náo nhiệt như vậy.

Nơi này nổ một đóa, tiếp đó xa xa lại nổ một đóa.

Bầu trời sáng rực rỡ, chiếu sáng nửa kinh thành, hướng về phía hoàng cung.

“Thái Tuế, mày nói xem, giờ sư phụ đang làm gì nhỉ? Ông ấy có nhớ tao không? Nói không chừng ông ấy còn đang giận, lúc đó tao quả quyết rời đi như vậy, sư phụ cũng bị chọc tức.”

“Tao vô năng, thất bại thảm hại. Nếu tao trở về với bộ dạng này, không phải sư phụ sẽ giận đến đuổi tao khỏi sư môn chứ.”

“Tao cũng muốn dẫn sư phụ tới đây, ngắm sự phồn hoa của kinh thành. À không, ông ấy ở kinh thành đã lâu, hẳn là đã nhìn thấy.”

“Thái Tuế, tao nhớ sư phụ.”

Y ôm cằm suy nghĩ một lúc rồi quay về phòng lấy tờ giấy viết thư, viết chi chít chữ, vừa viết không biết tại sao nước mắt lại rơi xuống, làm ướt cả tờ giấy.

Bạch Cảnh Trần vội vàng dùng tay áo lau đi, nhưng vẫn không lau hết, nước mắt lẫn vào mực, chữ viết mờ đi.

Bạch Cảnh Trần đành phải viết một bức thư khác.

Y nhấc bút lên, lại hạ xuống, cuối cùng gấp lá thư đầy chữ lại giấu vào trong ngực.

Trên tờ giấy sạch chỉ viết:

[Sư phụ:

Mọi thứ đều ổn, đừng nhớ mong.

Bảo trọng.

Thấy chữ như thấy người.]

Y cất tờ giấy vào trong phong thư, hôm khác đi Tiêu Cục gửi.

“Không biết giờ Quân Nguyên Thần đang làm gì?”

Đêm giao thừa, dù có bận rộn đến đâu hắn cũng nên nghỉ ngơi một ngày, không cần xử lý chính sự nữa nhỉ?

Bạch Cảnh Trần chạy ra ngoài hỏi, mới biết Quân Nguyên Thần được mời vào trong cung đón giao thừa, nói sẽ về rất muộn.

Bạch Cảnh Trần liền chờ, quả nhiên, đến hơn nửa đêm, trong phủ bắt đầu đốt pháo, xe của Quân Nguyên Thần mới đến trước cửa.

Bạch Cảnh Trần đi tới.

“Quân Nguyên Thần.”

Cả người Quân Nguyên Thần toàn mùi rượu, nhưng hắn chưa có say, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng, giống như đón giao thừa ở trong cung không vui.

Hắn liếc nhìn Bạch Cảnh Trần.

Ngày lễ như vậy, mặc dù Bạch Cảnh Trần trông vẫn rất xấu xí, nhưng khi được đèn lồng đỏ chiếu sáng, khuôn mặt thực ra cũng không khó coi lắm.

Quân Nguyên Thần lấy một phong bao đỏ từ trong tay áo ra.

“Cầm lấy.”

Vậy mà lại là một phong bao lì xì.

Mặc dù giọng điệu hắn giống như đuổi một tên ăn mày, không nóng không lạnh, lại khiến Bạch Cảnh Trần thụ sủng nhược kinh.

Tim y gần như muốn nhảy lên vì sung sướng.

Quân Nguyên Thần nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của y, thay đổi thái độ chán ghét thường ngày, rồi cũng cảm thấy vui vẻ theo.

“Quân Nguyên Thần, Tuyết tỷ tỷ nói. . .”

“Câm miệng.”

Đúng là cho chút ngon ngọt lại muốn trèo lên đầu lên cổ, hắn còn chưa tính toán chuyện Bạch Cảnh Trần gọi thẳng tên hắn đâu, đúng ra phải gọi hắn là Vương gia hoặc điện hạ.

“Không phải, là Tuyết tỷ tỷ. . .”

“Sống cho tốt đi, đừng có nói này nói nọ làm phiền ta!”

Quân Nguyên Thần không kiên nhẫn, ở trong cung gặp rắc rối đủ bề, bị mấy hoàng tử ngấm ngầm đả kích, vốn đã rất cáu kỉnh.

Lúc đi tới bên ngoài chính viện, bọn hạ nhân cũng đang đốt pháo, bùm bùm vô cùng náo nhiệt.

“A a!!”

Bên trong thét lên một tiếng, Quân Nguyên Thần nhìn thấy một bóng đen xông ra từ chính viện.

Là con linh miêu kia của Bạch Cảnh Trần!

Quân Nguyên Thần vội vàng bước vào, nhìn thấy Tuyết Y Nhân nằm dưới đất, ôm bụng to, giữa các ngón tay còn có máu, Vân Mi chạy đến, hoảng sợ đỡ nàng dậy.

“Y Nhân!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.