Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi

***

“Vốn là y tự làm tự chịu, nếu không phải y muốn bám lấy điện hạ, liệu có bị khinh thường như vậy không? Đủ thấy, ngay cả điện hạ cũng không thích một kẻ vô liêm sỉ như thế. Tiểu thư, người đừng quên, y là tình địch của người, là kẻ thù.”

Tuyết Y Nhân xua tay.

“Kẻ thù? Ta không ghét y nổi, chỉ cảm thấy đáng thương thôi.” Tuyết Y Nhân nhàn nhã nói: “Một người, lại có thể cô đơn đến mức sắp chết vì bệnh, cuối cùng chỉ còn một “kẻ thù” như ta thương y.”

Bên ngoài tuyết lại rơi, Tuyết Y Nhân sai người mang mấy chậu than tốt nhất đến, trong phòng mới ấm áp hơn một chút.

Quân Nguyên Thần xông vào, mang theo một trận gió tuyết.

“Điện hạ.” Tuyết Y Nhân đứng dậy.

“Y bị bệnh?”

Tuyết Y Nhân thấy giọng hắn có vẻ lo lắng, là đang quan tâm quá mức sao? Nếu vậy thì có thể thấy hắn có tình cảm rất sâu sắc với Bạch Cảnh Trần.

“Đúng vậy, đến giờ còn chưa tỉnh, thiếp mời đại phu rồi.”

“Uống thuốc chưa?”

Tuyết Y Nhân lắc đầu: “Đệ ấy chưa tỉnh, không bón thuốc được.”

Quân Nguyên Thần hừ nhẹ một tiếng.

“Y bị bệnh thật sao? Lẽ nào nàng bị y lừa rồi, giờ y thông minh hơn nhiều lắm, rất nhiều quỷ kế.”

Tuyết Y Nhân khó hiểu.

Quân Nguyên Thần đi đến gần giường ngủ, rũ mắt nhìn Bạch Cảnh Trần.

“Ngồi dậy.”

Quân Nguyên Thần ra lệnh, có điều Bạch Cảnh Trần không nghe thấy, đương nhiên cũng không phản ứng gì.

“Ngồi dậy, Cảnh Trần, thủ đoạn giả ốm không lừa được ta.”

Thấy Bạch Cảnh Trần vẫn bất động, hắn tung chăn của Bạch Cảnh Trần lên.

“Ta bảo dậy, ngươi giả vờ ốm cũng không thoát.”

Tuyết Y Nhân vội vàng ngăn cản hắn: “Điện hạ, đệ ấy bị cảm nặng thật, chàng xem, cả người đệ ấy nóng bừng, sốt cao không hạ.”

Quân Nguyên Thần tự lẩm bẩm.

“Sao có thể chứ? Bản thân y là đại phu, dù có bệnh, cũng có cách chữa khỏi, y không chết được.”

Sau đó, Quân Nguyên Thần quay sang Tuyết Y Nhân.

“Y Nhân, nàng đi phân phó mấy người, chia nhau ra đi mời mấy vị thái y tới.”

“Dạ, được.”

Quân Nguyên Thần không động vào Bạch Cảnh Trần nữa, nhưng Tuyết Y Nhân nhìn thấy có gì đó khác ở hắn, thứ mà nàng chưa từng chú ý đến khi nàng say mê hắn…Bạc bẽo, lạnh nhạt.

Mặc dù nàng không biết giữa Quân Nguyên Thần và Cảnh Trần có hiểu lầm gì, nhưng hình như hắn không hề quan tâm đến bệnh tình của Cảnh Thần, mà là quan tâm đến cái khác.

Tuyết Y Nhân lại có chút thương xót, có lẽ là do nàng tưởng tượng, nàng lo lắng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Bên trong phòng, chỉ còn tiếng than củi thỉnh thoảng kêu lách tách.

Quân Nguyên Thần đi đi lại lại trong phòng.

“Bạch Cảnh Trần, ngươi tốt nhất nên sớm khỏe lại.”

Bạch Cảnh Trần vẫn im lặng, trong lòng Quân Nguyên Thần dần trở nên nóng nảy.

“Ngươi còn chưa đưa ‘bất du’ cho ta, sao có thể xảy ra chuyện được? Làm sao dám ốm?”

Không nhận được phản hồi, Quân Nguyên Thần có chút tức giận.

Hắn nhìn ấm thuốc đang sôi sùng sục bên cạnh, đi qua, rót một bát thuốc lớn, rồi bưng đến bên cạnh Bạch Cảnh Trần.

“Ai cho phép ngươi xảy ra chuyện? Ta còn phải dùng ngươi uy hiếp sư phụ ngươi, trước đó, không cho phép ngươi mắc bệnh, ngươi phải sống thật tốt cho ta.”

Quân Nguyên Thần múc một thìa thuốc, đổ vào miệng Bạch Cảnh Trần.

Bạch Cảnh Trần không nuốt được, thuốc chảy ra hết, ngược lại bị nóng khẽ động đậy.

“Nguyên…Nguyên Thần.”

Bạch Cảnh Trần yếu ớt gọi.

“Ta biết ngươi sẽ không chết vì bệnh, y thuật của ngươi cao minh, sao có thể bệnh chết được?” Quân Nguyên Thần múc thêm một thìa thuốc, đút vào miệng Bạch Cảnh Trần: “Uống đi.”

Thuốc bị trớ ra hơn nửa, có một chút chảy xuống cổ Bạch Cảnh Trần, Bạch Cảnh Trần bị sặc ho khan hai tiếng.

“Nguyên Thần!”

Y bỗng nhiên lớn tiếng gọi cái tên này.

“Ta muốn…Ta muốn trở về Dược Cốc, trở về… lần đầu tiên chúng ta gặp nhau…”

Lời nói của y không mạch lạc, hóa ra là đang nói mớ.

Lòng của Quân Nguyên Thần bị xúc động một chút.

Dược Cốc… Đó thực sự là một khoảng thời gian hạnh phúc.

Tâm niệm của Bạch Cảnh Trần, vô tình nói ra suy nghĩ của hắn.

Nhưng nam nhân chí hướng to lớn, không thể cứ mãi đắm chìm trong chuyện nhi nữ tình trường, hắn đã sớm phong ấn khoảng thời gian đó ở sâu trong lòng.

“Nguyên Thần, cầu xin ngươi…”

Bạch Cảnh Trần đột nhiên nắm lấy tay Quân Nguyên Thần.

“Cầu xin ta cái gì?”

Bạch Cảnh Trần lẩm bẩm mấy câu, Quân Nguyên Thần nghe không rõ, đành phải tới gần.

“Nói, ngươi cầu xin ta cái gì?”

“Cầu xin ngươi, ta muốn trở về…”

Quân Nguyên Thần nhíu mày.

“Trở về? Ngươi đỏ mắt chờ mong, từ Nhạc Châu xa xôi nghìn dặm đến tìm ta, ta giữ ngươi ở lại, tại sao lại muốn rời ta đi chứ? Ngươi không muốn bầu bạn ở bên cạnh ta nữa à?”

“Ta thua rồi…” Vẻ mặt Bạch Cảnh Trần đau khổ: “Ta muốn trở về Nhạc Châu…Ta, ta nhận thua…Ta không có cách nào khiến ngươi yêu ta, ngươi để ta về nhà đi.. Ta từ bỏ, ta không quấy rầy ngươi nữa.”

Quân Nguyên Thần thấy y khổ sở cầu xin mình để y đi như vậy, muốn rời khỏi mình, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Bạch Cảnh Trần muốn rời khỏi mình, bỏ mình đi? Y làm sao có thể?

Quân Nguyên Thần càng nghĩ càng không cam lòng, từ trước đến giờ đều là hắn vứt bỏ người khác, không đến phiên Bạch Cảnh Trần chủ động bỏ rơi hắn.

“Ngươi thay lòng rồi, đúng không? Muốn rời khỏi ta đúng không?”

Bạch Cảnh Trần nào còn sức trả lời hắn, chỉ có thể mơ mơ màng màng lặp đi lặp lại ba chữ này.

“Cầu xin…ngươi, cầu xin ngươi.”

“Giờ ngươi muốn đi thì đã quá muộn rồi. Ngươi còn chưa đưa cho ta thứ ta muốn, làm sao ta có thể để ngươi đi được chứ? Ngoan ngoãn uống thuốc, tỉnh táo rồi, sẽ nhớ lại cách điều chế ‘bất du’ thế nào…”

Giọng điệu Quân Nguyên Thần càng lúc càng lạnh lùng, hắn nắm cằm Bạch Cảnh Trần, cầm bát thuốc lên, đổ hết sạch.

Bát thuốc gần như vãi ra ngoài hết, Bạch Cảnh Trần không nuốt được mấy ngụm.

Quân Nguyên Thần thuận tay ném chiếc bát thanh hoa đi, choang một tiếng rơi xuống đất, mảnh sứ văng tung tóe.

“Yên tâm, đừng nói ngươi bị bệnh, cho dù ngươi có chết, ta cũng không buông tha ngươi.” Quân Nguyên Thần nói từng chữ một: “Đây chính là phương thức ta yêu ngươi.”

Xung quanh không có ai, Quân Nguyên Thần nắm lấy tay Bạch Cảnh Trần, cầm ở trong tay, tay y rất lạnh.

“Vì đại sự, ta không thể không như vậy. Cảnh Trần, ngươi đừng trách ta tàn nhẫn.”

Quân Nguyên Thần trông nom ở Mộc Hương Thủy Tạ, suốt một ngày một đêm.

Căn phòng không tiếng động, tĩnh lặng.

Tuyết Y Nhân thường lén đến nhìn hắn.

Lúc mới gả vào vương phủ, thân thể nàng vốn yếu ớt, nhưng… Quân Nguyên Thần chưa bao giờ trông nom ở bên cạnh nàng nửa ngày.

Từ đó đến nay, chưa bao giờ vì nàng mà làm lỡ “chính sự” của mình một giây phút nào.

Nhưng hiện tại, hắn bầu bạn ở bên cạnh Bạch Cảnh Trần một ngày một đêm.

Đến hôm nay Tuyết Y Nhân mới biết, Quân Nguyên Thần không phải là không thân thiết, chỉ là người hắn thân thiết không phải là mình mà thôi.

“Điện hạ, đến cùng là hắn quan tâm đến Bạch Cảnh Trần, nhưng tính tình lại quá lạnh lùng… Người quá lạnh lùng, sẽ làm tổn thương người bên cạnh, khó tránh khỏi tổn thương chính mình.”



Lúc Bạch Cảnh Trần mơ màng tỉnh dậy, gió tuyết đã ngừng.

Đương nhiên y không biết là tuyết rơi, chỉ là vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bên ngoài trắng xóa, tuyết đọng không kịp quét, chim sẻ nhảy hót líu lo trong tuyết.

Tuyết Y Nhân ngồi ở bên cạnh giường, lặng lặng nhìn y.

Nhìn thấy y tỉnh lại, Tuyết Y Nhân lộ ra nét mặt vui vẻ.

“Cuối cùng thì đệ cũng tỉnh rồi, Cảnh Trần, đệ dọa tỷ sợ chết khiếp.”

“Tuyết tỷ tỷ, sao lại là tỷ?”

Cổ họng Bạch Cảnh Trần giống như ăn phải tơ nhện, khàn đặc dinh dính.

Nụ cười của Tuyết Y Nhân cứng lại, rồi càng cười tươi hơn.

“Đương nhiên là tỷ rồi, nếu không đệ tưởng là còn ai?”

“Em tưởng là..Tưởng là…”

Bạch Cảnh Trần không nói ra miệng.

Y tưởng là Quân Nguyên Thần.

Lúc y đang bị bệnh, trong giấc mơ mơ hồ, dường như luôn nghe thấy Quân Nguyên Thần nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ, trong giấc mơ, y đang cầu xin hắn.

Sau đó có người bón thuốc cho mình.

Bạch Cảnh Trần còn tưởng là hắn…

Trong lòng vậy mà có chút vui mừng.

Nếu như mình bị bệnh sắp chết, Quân Nguyên Thần sẽ đến thăm y mà, đúng chứ?

“Đệ cho là điện hạ à?” Tuyết Y Nhân cười hỏi y.

Bạch Cảnh Trần không nói gì.

“Điện hạ là người bận rộn, có rất nhiều việc phải làm. Đệ đừng trách ngài ấy không có thời gian gặp đệ, trước kia thân thể tỷ vốn yếu ớt, ngài ấy cũng bận rộn không có thời gian ở bên cạnh tỷ đây.”

Trong mắt Bạch Kinh Trần tràn đầy thất vọng.

Cũng rất bình thường.

Quân Nguyên Thần làm sao có thể tới thăm y?

Là mình nghĩ tham lam.

“Nào, đệ mau uống thuốc đi, sẽ khỏi nhanh thôi.”

Tuyết Y Nhân cẩn thận thổi rồi đút cho Bạch Cảnh Trần.

Thái Tuế tru lên một tiếng, Bạch Cảnh Trần mới để ý tới, Thái Tuế đang bị nhốt ở trong lồng.

“Thái Tuế!”

Bạch Cảnh Trần lo lắng đứng dậy xuống giường, nhưng y bệnh nặng mới khỏi, lại đã lâu chưa ăn gì, cả người không có sức lực, chân mềm nhũn ngã xuống đất, sau đó y nhanh chóng bò dậy, chạy đến bên cạnh chiếc lồng.

“Thái Tuế…”

Lúc này trên người nó có vết máu đã khô, trên lồng đều là vết cào của nó, móng vuốt nó đã bị trầy, rách ra chảy máu.

Thấy Bạch Cảnh Trần tỉnh lại, Thái Tuế từ trong chiếc lồng chật hẹp đứng dậy, nhưng nó lại khập khiễng lùi về sau, yếu ớt ngồi xuống.

Bạch Cảnh Trần dùng ngón tay chạm vào nó, Thái Tuế đau đến gầm gừ.

“Chân của nó…Đã bị người ta đánh gãy.”

Bạch Cảnh Trần đột nhiên quay người lại.

“Tuyết tỷ tỷ, tại sao nó lại bị nhốt ở trong lồng? Tại sao chân nó bị người ta đánh gãy? Nó tự do tự tại, không thể bị nhốt được!”

Y vừa bệnh tỉnh dậy, Thái Tuế khỏe mạnh đã bệnh, không một chút tinh thần, lông cũng xỉn cả màu!

Tuyết Y Nhân vỗ vỗ vai y, an ủi nói: “Không còn cách nào cả… Sau khi đệ bị bệnh, nó mất bình tĩnh, không chịu nghe lời ai, còn cắn mấy người hầu bị thương, nên mới phải nhốt lại. Có điều, đệ yên tâm, mỗi ngày tỷ đều sai người cho nó ăn thịt với uống nước…”

“Là ai ra lệnh?” Bạch Cảnh Trần cay đắng nói: “Là Quân Nguyên Thần đúng không?”

Tuyết Y Nhân trả lời lấp liếm.

“Không phải điện hạ… Cảnh Trần, đệ đừng nghĩ lung tung.”

“Nhất định là hắn.” Bạch Cảnh Trần hét lớn: “Trừ hắn ra còn có thể là ai!?”

Y nhìn về phía Thái Tuế trong lồng, đau lòng vô cùng.

“Tao không nên đưa mày tới đây, Thái Tuế, lẽ ra mày phải ở trong rừng núi mới phải.”

Nước mắt Bạch Cảnh Trần lã chã rơi xuống.

“Xin lỗi, tao không bảo vệ được mày.”

Bạch Cảnh Trần mở khóa chiếc lồng ra.

“Thái Tuế, mày đi đi…Đi đến một nơi vô ưu vô lo, sống thật tốt. Tao không thoát thân được, nhưng mày có thể tự do.”

Thái Tuế khập khiễng bước ra khỏi lồng.

Nhưng nó không tức giận như thường lệ mà tỏ ra rất nhạy cảm, giống như một đứa trẻ trút hết tủi thân, ngồi xuống trước mặt Bạch Cảnh Trần, vùi đầu vào vòng tay Bạch Cảnh Trần, phát ra âm thanh rừ rừ.

Bạch Cảnh Trần giúp nó băng bó chân sau, cố định vị trí xương, sau đó pha thuốc trị bầm tím tốt nhất, thoạt nhìn Thái Tuế giống như mất hết sức lực không khỏe mà thôi, khi vén lông ra, bên trong lại đầy những vết bầm tím.

Làm xong, Thái Tuế uống chút nước, dán Bạch Cảnh Thần ngủ.

Bạch Cảnh Trần vuốt ve đầu nó, chờ nó ngủ say mới nhẹ nhàng đặt nó xuống.

Sau đó y đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

“Cảnh Trần.”

Tuyết Y Nhân gọi y.

“Đệ định làm gì?”

Bạch Cảnh Trần bình tĩnh nói: “Đệ muốn đi hỏi hắn, tại sao lại làm vậy với Thái Tuế, nó sẽ không bao giờ vô cớ làm bị thương người khác.”

Tuyết Y Nhân ngăn y lại, không chịu để cho y đi.

“Cảnh Trần, đệ phải hiểu, điện hạ là chủ của cả vương phủ, ngài ấy cũng phải thay người hầu làm chủ. Hơn nữa, đệ hỏi ngài ấy xong rồi thì có thể làm gì? Dựa theo tính tình của ngài ấy, lẽ nào sẽ nhận sai với đệ sao? Thậm chí chỉ có…tệ hơn thôi, đệ thì làm sao tức giận với điện hạ được?”

Bạch Cảnh Trần không chịu bỏ cuộc, cho dù là trứng đập đá, y cũng phải đi.

Tuyết Y Nhân không chịu để y đi, cuối cùng không còn cách nào khác, nhỏ giọng nói thầm với Bạch Cảnh Trần một câu.

Bạch Cảnh Trần sửng sốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.