Chương trước
Chương sau
Editor: Tiểu Vũ – Beta: Linh Nhi

***

“Nguyên…”

Bạch Cảnh Trần muốn gọi hắn, lại nuốt ngược tiếng trở lại.

Nhìn hắn vẻ mặt dửng dưng, thờ ơ lạnh nhạt, dáng vẻ cũng không giống có ý định cứu mình.

Ánh mắt hắn nhìn mình, tại sao lại… lãnh đạm như thế?

Là bởi vì mình đâm thủng mưu tính của hắn, không chịu để hắn lợi dụng, hắn liền mất kiên nhẫn, dứt khoát không diễn kịch nữa, lộ ra bản tính vốn có.

Đúng rồi, một thời gian hắn không đến tìm mình, là nản lòng với mình rồi.

Bây giờ hắn hưởng thụ niềm hạnh phúc có con, sao có thể để tâm tới mình chứ?

Hắn nói không sai tí nào, yêu luôn cần lý do chính đáng, Tuyết tỷ tỷ có thể sinh con dưỡng cái cho hắn, cho nên hắn sẽ yêu nàng, còn mình không có gì cả, không xứng để cho hắn thích.

Sau đó Bạch Cảnh Trần trơ mắt nhìn hắn bước đi.

“Ngươi bỏ tay ra.”

Lòng Bạch Cảnh Trần nguội như tro tàn, ngữ khí lạnh đến cực điểm.

Y lôi từ trong tay áo ra một cây dao nhỏ cắt thuốc, kể lên cổ Tuyết Thành Lĩnh.

“Cảnh Trần…”

Cổ Tuyết Thành Lĩnh lập tức bị cắt một vết, máu tươi chảy xuống.

“Cách xa ta một chút, còn đụng vào ta lần nữa, ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Bạch Cảnh Trần nắm chặt con dao nhỏ, hận không thể lập tức cắt cổ hắn.

Tuyết Thành Lĩnh bị uy hiếp đến tính mạng, ngược lại có chút kiêng dè, thả Bạch Cảnh Trần ra.

“Cảnh Trần, sao ngươi có thể vô tình như vậy? Ta đều là vì quá yêu ngươi nên mới kích động.”

“Cút.”

Tuyết Thành Lĩnh phát hiện ra dưới vẻ mặt hung tợn, thân thể lại không ngừng run rẩy, có lẽ chỉ giả vờ ra oai mà thôi.

“Cảnh Trần, ta là tướng quân, lại là anh vợ của Thụy Vương gia, ngươi dám giết ta.”

“Vậy sao?”

Bạch Cảnh Trần đưa dao lên trực tiếp đâm tới, võ nghệ Tuyết Thành Lĩnh không tầm thường, trực tiếp đánh trúng cổ tay của y, Bạch Cảnh Trần tê tay, dao nhỏ mất lực bị Tuyết Thành Lĩnh cướp tới tay.

“Ngươi là người lương thiện mềm lòng, chơi loại vũ khí sắc bén này không tốt đâu.”

Tuyết Thành Lĩnh cười quái dị, ném dao nhỏ ra xa.

“Ngươi đừng sợ, Cảnh Trần, ta sẽ không tổn thương ngươi.”

Tuyết Thành Lĩnh dùng ngón tay lau máu trên cổ, ngậm trong miệng, lại liếm sạch máu, bộ dáng vừa quái dị vừa ghê tởm.

“Ta cũng sẽ không trách ngươi làm ta bị thương, ta nói rồi, ngươi đối xử với ta thế nào ta cũng rất vui, đau đớn thật ra cũng là một loại sảng khoái, chúng ta đổi cách chơi đi…”

Tuyết Thành Lĩnh đặt tay Bạch Cảnh Trần lên mặt hắn.

. . .

Những ngày nay Quân Nguyên Thần bị sóng gió trên triều đình làm cho sứt đầu mẻ trán, hôm nay không dễ gì mới có thể nhàn hạ, ở trong phủ giải sầu, nhưng hình như cũng không có chỗ để đi.

Mỗi lần hắn đi chủ viện, Tuyết Y Nhân liền kéo hắn nói không ngừng, hài nhi dài hài nhi ngắn, nghe nhiều rồi Quân Nguyên Thần cũng thấy ngán.

Hơn một tháng hắn đã không đi Mộc Hương Thủy Tạ rồi.

Từ khi bị Bạch Cảnh Trần vạch thẳng tâm tư, hắn có giả vờ lấy lòng thêm nữa cũng vô dụng, huống chi thân phận hắn tôn quý, sao chịu hạ thấp tôn nghiêm một mực giả vờ yêu thương một thôn phu sơn dã?

Vả lại Bạch Cảnh Trần coi hắn như thần linh, chỉ có y mới phải đi cầu mình.

Cho nên Quân Nguyên Thần dứt khoát lạnh nhạt y, xem y khi nào chịu thua.

Điều khiến cho Quân Nguyên Thần tức giận là, Bạch Cảnh Trần vậy mà cũng không chủ động đi tìm hắn!

Không biết xảy ra chuyện gì, hắn càng muốn xem Bạch Cảnh Trần như không khí, thì trong đầu càng luẩn quẩn hình bóng Bạch Cảnh Trần. Bạch Cảnh Trần không đến tìm hắn, ngược lại hắn lại giận.

Bước chân cũng không tự chủ đi về phía Mộc Hương Thủy Tạ.

Nhưng vừa mới đến chỗ rẽ, liền nhìn thấy Tuyết Thành Lĩnh và Bạch Cảnh Trần đang ôm ôm ấp ấp.

Bọn y mới gặp mặt mấy lần chứ?

Vậy mà lại ở trong vương phủ, dưới mí mắt của mình quyến rũ được.

Khi đó cả người Tuyết Thành Lĩnh nhào lên người Bạch Cảnh Trần, Bạch Cảnh Trần nhìn có vẻ cũng không phản kháng.

Thậm chí mặt y còn bôi đầy phấn.

Quân Nguyên Thần càng cảm thấy bực mình.

Y là một kẻ thôn quê đến, chẳng lẽ sư phụ y còn từng dạy y vẽ mày họa mắt?

Chẳng qua là chạy tới kinh thành, một tháng không phản ứng y, y lại đã học được bộ dáng lấy sắc hầu người.

Đúng rồi, y thích nam nhân.

Thời gian ngắn ngủi, y đã nhịn không nổi cô đơn.

Học trò vui gánh hát này đi câu dẫn Tuyết Thành Lĩnh.

“Là nam nhân y liền có thể.”

Còn tưởng rằng y thật lòng, đối với mình thâm tình hơn cơ.

Quân Nguyên Thần càng nghĩ càng giận, bất giác nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhìn thấy cái tên ngu dại Bạch Cảnh Trần nhặt về kia đang chạy loạn.

Quân Nguyên Thần ngăn hắn lại.

“Ngươi đang tìm Bạch Cảnh Trần?”

Thạch Đầu thầm chửi một tiếng hôm nay ra ngoài không coi ngày, vậy mà đụng phải chủ nhân vương phủ.

Là người hắn không muốn đụng phải nhất.

“A a.”

Thạch Đầu giả vờ ngu ngốc, cười ngây ngô mấy tiếng.

“Y ở chỗ kia.”

Quân Nguyên Thần chỉ vào chỗ rẽ bên kia.

“A a a.”

Thạch Đầu chảy nước dãi, thật sự chạy qua.

Đến góc rẽ vừa nhìn một cái, Tuyết Thành Lĩnh và Bạch Cảnh Trần đang quấn lấy nhau.

Không, là Tuyết Thành Lĩnh giống như bạch tuộc, dây dưa đến cùng với Bạch Cảnh Trần.

“Mẹ kiếp.”

Thạch Đầu ghét nhất phải nhìn thấy Tuyết Thành Lĩnh.

“Cái tên xấu xí này, có ngày nào không bớt phiền, đúng là luôn làm người lo lắng vì y mà.”

Cái tên khốn khiếp Quân Nguyên Thần này còn đáng ghét hơn.

Hắn để mình một đứa trẻ đến nhìn khung cảnh này là có ý gì?

Để cho mình nhìn thấy trò hay của Bạch Cảnh Trần và Tuyết Thành Lĩnh.

Hay là muốn mượn mình cắt ngang bọn họ?

Vì sao hắn không tự mình đến?

“A a a a!” Thạch Đầu kêu lên quái dị, “Đánh nhau! Đánh nhau!!”

Giọng của nó rất lớn, còn vừa chạy vừa la.

Ngay cả bọn hạ nhân cách khá xa cũng nghe thấy, không biết nó đang kêu ma gọi quỷ cái gì, có náo nhiệt liền vây lại, muốn xem xem là ai đánh nhau.

Tuyết Thành Lĩnh bị nó làm cho giật mình, tự nhiên biết mọi chuyện không tiếp tục được nữa.

Bị nó gọi tiếp lần nữa, người của cả vương phủ đều đến xem Tuyết tướng quân hắn xâm phạm người khác như thế nào.

Tuyết Thành Lĩnh không cam tâm bỏ qua Bạch Cảnh Trần, chính mình chuồn đi.

Dù sao cũng là chuyện không đưa ra ánh sáng được, hắn vẫn biết cần giữ mặt mũi.

Bạch Cảnh Trần nhìn bóng lưng hắn chật vật chạy trốn, mắt lộ ra hung ác.

Y nhặt dao nhỏ trên đất, quay về Mộc Hương Thủy Tạ.

Son phấn Tuyết Y Nhân đưa đến đã được y dùng hơn một nửa.

“Không có tác dụng, mình trang điểm thế nào cũng vô dụng, hắn đều không chịu nhìn mình, cho dù nhìn thấy rồi hắn cũng coi như chưa nhìn thấy.”

Bạch Cảnh Trần siết chặt tay, đổ toàn bộ phấn còn thừa lại vào lòng bàn tay, sau đó trực tiếp ấn lên mặt mình.

“Vì sao? Vì sao mình bị cái bệnh này?”

Y bôi lung tung trên mặt mình, muốn che hết toàn bộ những nốt đậu mùa kia.

“Sư phụ, người nói không đúng, trên thế gian căn bản không người nào quan tâm nội tâm mình có cái gì, bọn họ chỉ nhìn đến da thịt, hành thiện tích đức nhiều hơn nữa cũng có ích gì chứ?! Đều là giả, nếu như con xinh đẹp…. Con tình nguyện không cần một thân y thuật này!”

Y vừa bôi vừa gãi, giống như làm vậy có thể cào nốt đậu mùa trên mặt xuống.

Nốt đậu mùa vừa mới kết vảy, lại bị y cào rách, rỉ ra không ít máu.

Bạch Cảnh Trần dùng phấn che đi, cả khuôn mặt đều biến thành một mảng trắng.

“Như này không đẹp, Nguyên Thần thấy rồi, khẳng định không thích.”

“Mình để ý hắn thích hay không thích làm gì? Hắn lừa mình, lợi dụng mình, mình nên ghét hắn hận hắn.”

Bạch Cảnh Trần lại lau phần thừa đi, đối diện với gương, nghiêm túc vẽ lông mày, nhưng khuôn lông mày của y vốn vừa vặn ngay ngắn, bị y vẽ một cái, ngược lại xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Đợi ta… đợi mình học xong, mình sẽ xinh đẹp.”

Bạch Cảnh Trần cong khóe miệng, cười với bản thân trong gương, trên mặt phấn trắng bệch, là hai hàng nước mắt.

Lúc này cửa bị đẩy ra.

Là Quân Nguyên Thần.

“Ngươi đang làm gì?” Giọng nói Quân Nguyên Thần trầm trầm.

“Nguyên Thần, ta đang học trang điểm vẽ lông mày.”

Bạch Cảnh Trần bắt chước nụ cười của Tuyết Y Nhân, nụ cười của nàng đoan trang lại thẹn thùng, gương mặt trắng nhợt này của Bạch Cảnh Trần bắt chước theo, lại lộ ra sự xấu xí hài hước.

Quân Nguyên Thần nhíu mày càng sâu hơn.

“Ai dạy ngươi làm những thứ này?”

“Tự bản thân ta! Ngươi xem, nốt đậu mùa của ta bị che đi rồi, có phải là không nhìn thấy nữa không? Ngươi đừng vội, đợi ta học tốt hơn rồi, ngươi sẽ không ghét ta nữa.”

“Là lấy lòng ta? Hay là đi câu dẫn nam nhân?”

Quân Nguyên Thần đến gần y, nhìn dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ của y, càng ngày càng phản cảm.

“Ném hết những thứ này đi.”

Bạch Cảnh Trần che đồ trang điểm trong ngực.

“Không, không được, những thứ này không thể vứt, là bảo bối của ta.”

“Ha ha.”

Quân Nguyên Thần rốt cuộc cười lạnh hai tiếng.

“Bảo bối? Ngươi học thứ này, chính là để câu dẫn Tuyết Thành Lĩnh? Dĩ nhiên là xem như bảo bối, ôm chặt không buông.”

“Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Ta khi nào câu dẫn ai?” Bạch Cảnh Trần kinh ngạc há miệng, sau đó lại nghĩ đến, “Ngươi… rõ ràng ngươi nhìn thấy, nhưng ngươi không cứu ta…”

“Cứu ngươi? Ta thấy ngươi rất hưởng thụ mà, còn cần ta cứu sao?”

Bạch Cảnh Trần không nói được lời nào, chỉ cảm thấy ngực quặn đau.

Quân Nguyên Thần có ý gì? Là đang nói, y chính là kẻ d*m đãng? Câu dẫn nam nhân khắp nơi?

Bạch Cảnh Trần không biết phải thế nào mới có thể bày tỏ lòng mình, “Không phải! Ta làm những điều này… đều là vì ngươi, vì ngươi đó!”

Quân Nguyên Thần đầu tiên là sững sờ, thấy vệt nước mắt của Bạch Cảnh Trần, hơi mềm lòng, nhưng nhìn dáng vẻ y khóc xấu xí đến hoàn toàn thay đổi, trong lòng lại bực bội một trận.

“Được, vậy ta nói cho ngươi biết, ta không thích, ném những thứ này đi.”

“Không được!”

Quân Nguyên Thần muốn cướp lấy đồ trang điểm của y, nhưng Bạch Cảnh Trần cứ ôm chặt trong lòng.

“Có những thứ này, ta mới có thể biến thành xinh đẹp… Nguyên Thần, đến lúc đó ngươi sẽ không ghét ta như này nữa…”

Quân Nguyên Thần phẫn nộ quát: “Ném đi!”

“Không…”

Bạch Cảnh Trần mãnh liệt lắc đầu, y chính là muốn che giấu khuôn mặt của mình, son phấn cũng được, mặt nạ cũng tốt, chỉ có che đi, giấu dưới lớp phấn dày, y mới không xấu xí như thế nữa.

Nhưng y lại không biết, Quân Nguyên Thần thích nghe lời, không thích bị người khác phản nghịch, y như này hoàn toàn sẽ chỉ kích thích chán ghét của Quân Nguyên Thần.

“Được, ngươi muốn trang điểm đúng không?”

Quân Nguyên Thần dưới cơn thịnh nộ, nắm lấy tóc Bạch Cảnh Trần, mặc kệ y cắn răng chịu đau, trực tiếp kéo ra ngoài phòng.

Bên ngoài có một chậu hoa súng, Quân Nguyên Thần nắm đầu y, ấn cả đầu cả mặt vào chậu hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.