“Hoàng hậu?! Tôi?” Ta chỉ vào mũi mình, “Là làm vợ hoàng thượng??” Chỉvào thánh chỉ trên tay thái giám, “Cậu có nhầm không đấy?”
“Không nhầm, không nhầm đâu, hoàng hậu nương nương”. Thái giám cười tới mức nước miếng chảy cả ra, nhìn thấy ta cứ như là thấy miếng thịt mỡkhông bằng.
Ọe…………..”Không được gọi! Ai muốn làm vợ hoàng thượng thì đi mà làm! Tôi…”
“Tôi cái gì?”
Ặc! Giọng nói ấy………..Tuy rằng còn chưa thấy người nhưng vừa nghe thấythôi đã đủ để làm ta sợ tới mức nhũn cả chân, châm mềm nhũn, ta đổ người ra đằng sau, đúng lúc có một đôi tay dịu dàng đỡ lấy ta, ta định quayđầu lại nói tiếng cảm ơn, nhưng lại chạm trán một đôi mắt quen thuộc.
“Hoàng….hoàng thượng…………”
“Sao ngài lại ở đây?” Ực! Lại còn cười ‘sáng rực’ như thế, ta có dự cảm không tốt chút nào!
“Trẫm là tới xem hoàng hậu mình thế nào thôi, sợ rằng nếu không nhìnthấy nàng một lúc là nàng đã biến mất không thấy tăm hơi đâu rồi…” Nụcười rạng rỡ không gì sánh bằng, nhưng đôi mắt lại nheo nheo, thể hiệnra là rất nguy hiểm!
Trời……..không phải là ta vừa nghĩ tới việc chạy trốn đã bị hắn nhìn thấu đấy chứ…..
Chỉ thấy hoàng thượng bảo những người khác lui ra, giờ trong phòng chỉ còn lại có ta và hắn, vô cùng căng thẳng….
“Nàng sẽ không lại chạy trốn đấy chứ?”
Ơ! Hết thảy thói vênh váo hung hăng vừa nãy đã không tìm thấy nữa, hiện giờ hắn thoạt trông có vẻ yếu đuối, cứ như một đứa trẻ cần phải đặcbiệt che chở vậy! Nhưng ta không thể lấy ngài được, ta nhất định phảithoát khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-nu-tung-hoanh-thien-ha/1615298/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.