Ngay lúc Phượng hiên tra tấn Tề HiểuDũng cùng Thôi Nhân Quý đồng thời, tại Cốc phủ Cốc Nhược Vũ đã thay quần áo nghỉ ngơi. Chẳng qua sau khi nằm trên giường, nàng lăn qua lộn lại,nhưng cũng không ngủ được. Nàng lúc này mới phát hiện, bên người thiếuPhượng hiên, lại khó đi vào giấc ngủ như vậy. Trong ngày thường, bên tai luôn vang tên tiếng tim đập của hắn, cảm thụ được hô hấp của hắn, đượchắn ôn nhu bao bọc, luôn có một loại cảm giác an tâm ấm áp vây quanhnàng như vậy, bất tri bất giác, chuyện đó đã sớm ngấm sâu vào bên trongcơ thể của nàng, giống như nghiện rời không được. Nghĩ tới nghĩ lui,nàng vẫn ngồi dậy, một lần nữa mặc quần áo, không có đánh thức vợ chồngCốc thị, sai người lên kiệu hồi phủ .
Đợi CốcNhược Vũ quay về trong phủ, lại phát hiện Phượng hiên không ở đây, quảngia Phượng Tường bẩm báo nói là đến Hình bộ có việc.
“A.” Cốc Nhược Vũ không hỏi nhiều, nhưng nghe thấy Hình bộ, lại không chịu được liên tưởng đến biểu ca Tề HiểuDũng chạng vạng bị người bắt đi, Hiên đi giúp hắn? Không có khả năng đi! Về mấy nhà thân thích kia của mình, trừ bỏ lần gặp lại cha mẹ, kể lạicuộc sống mấy năm nay thì huynh ấy không chen vào một câu lắng nghe từđầu tới cuối. Nhưng sau đó, phàm là nhắc tới bọn họ, huynh ấy sẽ ngắtlời nói sang chuyện khác, tuy nói huynh ấy chưa bao giờ phát biểu haybình luận một câu gì về bọn họ, nhưng bản thân lại cảm thấy Hiên rấtchán ghét mấy nhà Tề ,Thôi, thậm chí nàng còn thấy trong mắt của huynhấy từng hiện lên sự tức giận. May mắn lúc trước trở lại Cốc phủ, chacùng mẹ không tính để cho huynh ấy hỗ trợ, nếu không mình thật đúng làkhông biết nên nói với huynh ấy việc này như thế nào. Chuyện thân thíchnày như thế nào, nói thật, với nàng không có vấn đề gì, nàng cũng khôngmuốn báo thù gì, cũng không muốn quan tâm tới bọn họ đã làm ra chuyệngì, thầm nghĩ từ từ mà sống cuộc sống của mình, coi bọn họ trở thànhngười xa lạ mà đối đãi là được rồi.
Tiếp theo lời của Phượng Tường …, Phượng tiêu ở một bên còn bẩm báo với nàng Tiểu Cốc Lượng đã đi vào giấc ngủ,Cốc Nhược Vũ gật gật đầu, không muốn đánh thức nhi tử, liền trực tiếptrở lại phòng ngủ của mình. Tuy nói Phượng hiên không ở đây, làm nàng có hơi thất vọng, nhưng được đắp chăn có hơi thở của huynh ấy, nghĩ mộtngày không được gặp phu quân đáng yêu, Cốc Nhược Vũ thỏa mãn cọ cọ chăn, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Về phần Phượng hiên, sau khi từ nhà tùđi ra, tâm tình của hắn cực kỳ thư sướng ( thư thái và sung sướng),rốtcục được một người! Hừ, phía sau còn có trò hay, hắn sẽ từ từ hành hạchết người mấy nhà kia, một người cũng sẽ không buông tha! Hắn sửa sanglại quần áo một chút, mở quạt ra, lại nghĩ tới Cốc Nhược Vũ, trong lònggào thét nói : cô đơn gối đầu một mình thật khó ngủ a! Không được! Hắnvẫn nên tiến đến nhà nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân gia là tốt nhất! Phỏngchừng nương tử mang bầu, sẽ ngủ một mình, mà một ngày không thấy đượcnương tử thân ái của hắn, quả thực là bị tra tấn giống như Tề Hiểu Dũngvừa rồi, tối nay hắn phải ôm nương tử thân ái mới có thể ngủ được!
Chủ ý đã quyết, Phượng hiên sai Phượngđịch quay về Phượng phủ, để cho hắn sáng mai đem triều phục đưa đến Cốcphủ, sau đó Phượng hiên liền giống như bay đi đến Cốc phủ, đang nghĩ đến được ôm nương tử bảo bối của hắn.
“Cái gì! ?” Phượng hiên hung hãn nụ cười có phần dại ra, bộ dáng khờ ngốc kia chợt lóe lên.
“Phu nhân quay về Phượng phủ.” Cung sanh nhìn mình bị người cầm lấy áo, vội vàng nhắc lại một lần nữa.
“Nhược Vũ quay về Phượng phủ rồi!” Thậtlà, nữ nhi đi khi nào? Có lẽ, là sợ đánh thức bọn họ, cho nên không muốn nói cho bọn họ biết, chỉ là còn rể này lại làm ầm ĩ khiến tất cả mọingười đêù tỉnh.
“Ah.” Phượng hiên rốt cục cũng buôngCung sanh ra. Sở dĩ có thể như vậy, là vì đi vào Cốc phủ Phượng hiên đithẳng đến viện chủ nhân đang ở, nghĩ tới Cốc Nhược Vũ sẽ ngủ ở đây nàobiết ngay cả nửa người cũng không có, làm cho hắn kinh hãi một trận, sợhãi nương tử đã xảy ra chuyện gì, nhất thời, vọt tới phòng của vợ chồngCốc thị ầm ĩ làm cho hai người tỉnh dậy. Nghe hỏi như thế, Nhị lão cũngkhông biết Cốc Nhược Vũ quay về, lúc này, nương tử của hắn không thấy!Lo lắng sợ hãi hắn lập tức đem tất cả mọi người tỉnh dậy. tìm nương tửthân ái của hắn, hắn lại kéo quần áo Cung sanh chất vấn phu nhân làm sao có thể không thấy.
“Ngài không phát hiện ra tiểu thư ThiênLi cùng tiểu thư Thi San cũng không có ở đây sao? Hơn nữa thị vệ trôngcoi cũng có thể biết.” Giọng Cung sanh rất nhỏ, kỳ thật hắn rất muốn nói làm sao lại phát hoả với mình a, rõ ràng tùy tiện hỏi một người sẽbiết, hơn nữa Cung Thiên Li hai người kia không ở đây, thì nhất định đãđi theo phu nhân rồi, có hai người kia, phu nhân làm sao có thể gặp nguy hiểm! Hơn nữa, phu nhân còn có thể đi đâu? Không ở đây, thì là vềPhượng phủ rồi, hắn còn chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt khẩn trương như thế này của chúa thượng.
Vừa gặp phải vấn đề của nương tử, đầu óc liền dễ dàng thắt lại Phượng hiên trừng mắt nhìn Cung sanh, làm cho hắn sợ tới mức không dám nói nữa.
“Cha, mẹ, vậy hai người nhanh chóng đinghỉ đi! Không còn sớm! Tiểu tế đi trở về!” Tiếng nói vừa dứt, vợ chồngCốc thị còn chưa nói được, lúc này tâm ý đều trên người Cốc Nhược Vũ,không rõ nàng tại sao lại chạy về Phượng hiên lòng nóng như lửa đốt,thân ảnh nhoáng lên một cái, người đã không thấy tăm hơi.
Lưu lại một nhóm người không biết nói gì thưởng thức bóng đêm yên tĩnh này, a! Không còn buồn ngủ, người đãthanh tỉnh, còn đầu sỏ gây nên, hắn, chạy!
Xông về phủ Phượng hiên nhìn thấy đámngười Phượng địch đã biết hắn nhất định sẽ trở về, hỏi câu “Phu nhânđâu”, sau khi nghe được đáp án nàng đã đi ngủ rồi, hắn liền bớt buồn đirửa mặt, sau đó rón ra rón rén đi đến bên giường, cởi quần áo, bò lêngiường.
Tuy rằng động tác của hắn rất nhẹ, nhưng gần đây Cốc Nhược Vũ ngủ rất dễ tỉnh, mơ hồ cảm giác có người lêngiường, thần kinh căng thẳng, nhưng lập tức lại buông lỏng xuống dưới,thỏa mãn xoay người tiến vào trong lòng Phượng Hiên, ở trong lòng hắn cọ cọ, vặn người thì thầm nói : “Hiên. . . . . . Chàng đã trở lại?”
“Ừm! Đánh thức nàng?” Phượng hiên thậtcẩn thận ôm nàng, mừng rỡ nhìn nàng chủ động tiến đến trong ngực củamình, vui mừng híp mắt lại.
“Không có, thiếp bây giờ vẫn còn ngủ,chàng nghe thấy chỉ là nói mơ mà thôi.” Giấu ở trong lòng khuôn mặt nhonhỏ của nàng len lén giơ lên nở nụ cười.
“Ha ha, Vậy nàng cứ tiếp tục ngủ dùnglời nói mơ trả lời vấn đề của vi phu đi! Không phải nói tối nay khôngtrở về phủ sao? Như thế nào lại chạy về đây?” Cảm giác ngọt ngào nhộnnhạo ở trong lòng, Phượng hiên nhịn không được hôn hôn vành tai nhỏ củanàng.
“Nhớ chàng, ngủ không được.” giống nhưtiếng muỗi kêu, những lời này Cốc Nhược Vũ thường ít khi nói, mặt đỏbừng, cho đến bên tai.
A, nương tử của hắn nhớ hắn, nghe xongrõ ràng Phượng hiên vui mừng đến choáng váng chóng mặt lại hôn nàng mộtchút, tươi cười ngốc nghếch!
Cốc Nhược Vũ bên này trôi qua cuộc sốnghạnh phúc mỹ mãn, vợ chồng ân ái, nhưng người Tề gia bên kia lại khôngđược như vậy. Buổi sáng tiếp theo, Phượng địch đưa tới phong hưu thư TềHiểu Dũng viết, chính thức mở màn cho cuộc sống thê tham của người Tềgia.
Mặc cho nữ nhi của Thôi Nhân Quý kêutrời trách đất, thì bị hưu đã thành kết cục không thể tránh được, nhấtlà sau khi nghe Phượng địch truyền đạt lại câu kia của Phượng hiên “Chỉcó phủi sạch quan hệ với Thôi gia, thì Tề Hiểu Dũng mới có thể khôngphải chịu liên lụy”, Mai phương lại dùng khuôn mặt mẹ kế không lưu tìnhchút nào đem thê tử kết tóc của Tề Hiểu Dũng đuổi ra khỏi nhà, lại còncó Tề Hiểu Nhã ở một bên hỗ trợ.
Trong ngày thường lúc nào cũng tẩu tửdài, tẩu tử ngắn, nịnh bợ nàng, Tề Hiểu Nhã lúc này trở mặt, còn đạpnàng vài cái sau đó, mới sai người đem cửa đóng lại.
Nghe nói buổi chiều Tề Hiểu Dũng cũng sẽ được phóng thích về nhà, người Tề gia vừa yên tâm, lại vừa đắc ý, dínhlíu với một đại nhân vật như vậy, về sau hô phong hoán vũ không phải làmộng tưởng, nào biết buổi chiều người đã trở lại, nhưng lúc đi bị dựngthẳng nắm đi, khi về lại được nâng quay về! Nhìn Tề Hiểu Dũng nằm chỉ có cổ di chuyển được, lại không phát ra thanh âm nào, hai nhà Tề , Mai làkhiếp sợ nói không ra lời, giống như bị sét đánh bổ tới, tin dữ đánhtrúng.
Giống như hoạt tử nhân Tề Hiểu Dũng chỉcó thể mở to mắt, miệng không ngừng mở rộng, muốn báo cho biết người nhà biết đêm qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Phượng hiên rắp tâm ra sao, muốn cho bọn họ đề phòng hắn. Nhưng không ai có thể biết xem tiếng quamôi của hắn, chỉ có thể làm cho hắn ở nơi nào lo lắng suông nhìn Phượnghiên sau khi hạ triều mang chiều bài đến thăm tiến dần từng bước.
“Phượng đại nhân, ta, con ta làm sao cóthể biến thành như vậy!?” Tề Tăng Phú nhìn thấy đứa con thứ hai ưu túnhất biến thành như vậy, hết hồn không nói, tức giận bản thân, hận không thể lập tức làm thịt cái tên đầu sỏ gây nên kia. Một bên phụ họa vớiông ta còn có ba nhi tử Tề gia cùng đứa nhỏ Mai gia, về phần Mai Phương, đã sớm ngất đi, Tề Hiểu Nhã thì ở nơi đó không ngừng mà kêu bà ta.
“Ai, chuyện này đều do Phượng mỗ, khôngnghĩ tới Hoắc Uy Thâm kia lại đem mọi oán hận chất chứa bao lâu nay cùng Phượng mỗ phát tiết lên người Hiểu dũng! Phượng mỗ chậm một bước a!”Phượng hiên làm cho người ta cảm giác giống như thật áy náy.
Trong nháy mắt nghe thấy, cừu hận củamọi người đã có đối tượng, chỉ có Tề Hiểu Dũng hận ý nồng đậm dùng sứctrừng mắt nhìn đầu sỏ chân chính – Phượng hiên.
“Hiểu dũng, ngươi yên tâm, ta sớm haymuộn cũng báo thù Hoắc uy thâm kia, để giải mối hận trong lòng ngươi!”Phượng hiên đem ánh mắt oán hận của Tề Hiểu Dũng kia giải thích vớingười nhà Tề, Mai đang ngồi vì hận Hoắc uy thâm.
Vì thế, những tiếng lên án phụ hoạ liêntiếp vang lên, đều nói sẽ thay hắn báo thù, hơn nữa còn không ngừng phóthác Phượng hiên nhất định phải giúp đỡ việc này, chỉ thấy Phượng hiêngật đầu đáp ứng cực nhanh.
Gấp đến độ miệng Tề Hiểu Dũng hết đónglại mở, muốn nói: trăm ngàn đừng tin lời hắn, hắn mới là đầu sỏ gây nên, hắn không phải có lòng tốt! Hắn là vì nhà dì nhỏ mà đến báo thù!
Tiếc rằng Tề Hiểu Dũng có miệng nói cũng không ra, hắn thấy nụ cười của Phượng hiên mà cảm thấy sợ hãi vô cùng,biểu hiện sợ hãi lại bị Phượng hiên giải thích là vì Tề Hiểu Dũng ởtrong phòng giam đã bị kích thích, đến bây giờ vẫn sợ hãi, đang sợ, thậm chí nói không ra lời cũng là nguyên nhân này, kinh hách quá độ rồi!
Hài lòng nhìn kiệt tác của mình, thưởngthức xong biểu tình của hai nhà Tề , Mai, Phượng hiên sau khi trấn anvài câu, mới nói ra mục đích thật sự hắn đi vào Tề phủ, cho một quả bomđể châm ngòi ly gián: “Hiểu dũng bây giờ không thể làm quan được rồi, vị trí Lễ bộ lang trung kia đương nhiên không thể để người ngoài được, cho nên ta sẽ lựa chọn giữa Hiểu hổ cùng Hiển Diệu một người để lên ngồichức vị kia .”
Lời này vừa nói ra, trong lòng Tề HiểuHổ cùng Mai Hiển Diệu đều nóng lòng muốn thử, rất muốn lên chức. Am hiểu tham lam cùng ghen tị của lòng người, khiến cho hai người tự tranh đấulẫn nhau, Phượng hiên vui vẻ nhận lấy danh hiệu ân nhân của Tề gia rồiđi.
Ra khỏi Tề phủ, ngồi vào trong kiệu, đikhông bao xa, chợt nghe Phượng hiên trong kiệu nói với Phượng địch:“Địch, đi nói cho người đổ phường (sòng bạc) cùng thanh lâu là bọn họ có thể bắt đầu hành động. Nhớ kỹ, ta muốn nhìn thấy thành quả, ngày maicanh thanh lâu, ngày kia xem đổ phường, làm cho bọn họ xử lý mọi chuyệnhoàn mỹ một chút!”
“Dạ!” Phượng địch hiểu được chuyệnPhượng hiên nói là chuyện vì, lập tức khom người nhận lệnh mà đi. Trongkiệu Phượng hiên vừa “Xoát” một cái đem cây quạt mở ra, khóe miệng nhếch lên, trong mắt chứa đựng thâm ý, a, trước khi hoàng thượng hạ chỉ phạtPhượng Thiếu Vân, lưu đày đám người Thôi Nhân Quý, mỗi ngày nên làm choTề gia náo nhiệt náo nhiệt một chút! Như vậy mới không uổng phí đã chuẩn bị mấy tháng nay, Tề Hiểu Giang, Tề Hiểu An, nếu như ngay cả hai ngườinày cũng xảy ra chuyện mà nói…, không biết Mai phương cùng Tề Tăng Phúkia trên mặt sẽ lộ ra biểu tình gì? Ừm, hắn mỗi ngày sẽ tới thăm bọn họ. Thành quả lao động, chỉ dùng để thưởng thức là không đúng? Ha ha!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]