Chương trước
Chương sau
“Phượng đại nhân, chuyện này, là vì sao? Hạ quan, có đắc tội, với ngài, làm cho ngài, tức giận như thế, ngài,ngài chỉ ra a! Hạ quan nhất định chịu nhận lỗi!” Thiếu chút nữa đau đếnngất đi Thôi Nhân Quý hiểu được tai ương vào trong lao lần này tuyệt đối là bởi vì không rõ nguyên nhân mà đắc tội với Phượng hiên. Vậy tin đồntrong triều Phượng hiên đối đầu cùng với Hoắc uy thâm giờ phút này xemra lại sai, chỉ thấy Hoắc uy thâm kia từ đầu tới đuôi không hề phản đốihành vi của Phượng hiên, Phượng hiên căn bản vẫn đứng ở vị trí chủ đạo.Lúc này người trong ngục không nhiều lắm, chỉ sợ đều là tâm phúc của hai người .

“Phượng đại nhân, ta, ta là, thân thích a, ngài ! Thôi Nhân Quý đắc tội với ngài,không liên quan, chuyện của ta, cầu ngài vì Thiếu Liên, mở một conđường, bỏ qua cho tiểu nhân đi!” Nhịn đau, Tề Hiểu Dũng cầu xin tha thứ, trong lòng mơ hồ cảm thấy có liên quan đến đứa trẻ kia, nhưng đứa trẻkia là ai? Hắn lại không biết!

Phượng hiên mắt điếc tai ngơ, ngồi trởlại trên ghế. Phượng địch không biết từ đâu lấy ra một bàn cờ, đặt lênbàn. Hoắc uy thâm sau khi nói với thuộc hạ một câu từ từ dụng hình vớibọn họ, liền cùng Phượng hiên đánh cờ, hai người đem tiếng kêu thảmthiết của hai người Tề, Thôi không dứt bên tai cho rằng đang nghe nhạc

Thôi, Tề hai người sợ tới mức liên tụccầu xin tha thứ, nhưng không làm được chuyện gì, hai người từ từ lãnhhội các loại phương pháp dụng hình trong nhà lao, trên quá trình đã ngất đi không biết bao nhiêu lần.

Lại một lần nữa ngất đi Tề Hiểu Dũng lại bị nước lạnh cứu tỉnh dậy, hắn có cảm giác thời gian dài giống như mộttriều đại vậy, chẳng biết lúc nào mới đến cuối cùng. Rốt cuộc hắn tạisao lại gặp tai hoạ như vậy? Đây là mộng mới đúng! Hắn giãy dụa nâng mímất lên muốn nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, nhận rõ cảnh trong mơ cùng sự thật.

Phượng Hiên không biết từ lúc nào đãchơi xong cờ đi tới khi nụ cười kia của hắn khắc sâu vào mi mắt cùng với những đau đớn trên người không ngừng làm cho Tề Hiểu Dũng tuyệt vọngphát hiện giờ phút này rốt cuộc là sự thật.

“Biết đây là cái gì không?” Phượng hiên từ trong rất nhiều dụng hình cầm lấy một cái, quơ quơ ở trước mắt Tề Hiểu Dũng.

Thấy Tề Hiểu Dũng lắc lắc đầu, Phượnghiên ra vẻ có lòng tốt giải đáp cho hắn: “Đây là dụng cụ dùng để tuốtđầu lưỡi, đưa nó nhét vào trong miệng của ngươi, kẹp lại, rồi nhéo mộtcái, kéo!” Hắn vừa nói vừa kèm theo động tác giải thích, buồn cười nhìnTề Hiểu Dũng vẻ mặt đang từ mê man biến thành hoảng sợ, dùng sức lắcđầu.

Phút chốc, mặt Phượng hiên để sát vàomặt Tề Hiểu Dũng, thanh âm bất chợt dọa hắn nói: “Đầu lưỡi của ngươi đã được rút ra nguyên vẹn!”

Tề Hiểu Dũng đã sợ hãi không nói nênlời, cả người run rẩy. Nghe thấy có thanh âm kỳ quái vang lên, Phượnghiên đi tới nhìn xuống, nhịn không được phá lên cười, dùng dụng cụ kiakhẽ chạm vài cái vào mặt bẩn đang đan xen máu cùng nước mắt của Tề HiểuDũng nói: “A, làm sao lại sợ tới mức đái ra rồi! Ha ha, yên tâm, ta chỉgiải thích với ngươi một chút cái này là cái gì thôi, không có ý muốndùng trên người của ngươi. Dù sao chúng ta cũng là thân thích, hình cụtàn nhẫn như vậy ta làm sao có thể dùng tại trên người nhà! Lúc bọn họđang muốn dùng, kêu ta để ngăn cản là được rồi!”

Ô ô! Tề Hiểu Dũng lệ rơi đầy mặt vội vàng gật đầu, cả người bị sợ tới mức hư thoát.

“Người trong nhà đương nhiên phải dùngphương pháp tài trí hơn người để đối đãi! Ha ha, ” Phượng hiên cười đếnvô hại, hình cụ cầm trong tay giao cho người bên ngoài, phất phất tay,chỉ thấy người một bên bưng cái khay tới, trên khay kia đặt hai cái bát, “Bát thuốc này là quý phi nương nương trước đây đã từng uống qua” câyquạt trong tay Phượng hiên chỉ vào một trong hai cái bát, “người Tề giacác ngươi không phải tự nhận là tài trí hơn người, một lòng muốn có địavị hiển hách trong lục đại gia tộc như vậy sao? Ừm, ta đây có lòng tốtcho ngươi cùng quý phi của Lâm thị có được đãi ngộ ngang nhau.”

Nghe thấy lời này, Tề Hiểu Dũng đã hiểu, hắn biết bộ tộc Lâm thị đã bị diệt như thế nào, mà quý phi nương nươngLâm Tuyết Tễ kia lại có kết cục bi thảm. Sợ hãi hơn nữa là khó hiểu, hắn quýnh lên liền quát: “Phượng hiên, từ lúc ngươi quay về Kiền đô, chúngta lần đầu tiên gặp mặt ngươi ở quý phủ, quan hệ của chúng ta cũng không tồi a! Mà ta với ngươi ngày xưa không thù, ngày gần đây không oán, chưa bao giờ đắc tội với ngươi, rốt cuộc ngươi vì sao phải mưu hại ta nhưvậy! ?”

“Lần đầu tiên? Trí nhớ của ngươi thật sự là không tốt, tốt xấu gì cũng đã từng trúng bản nhãn! Thế mà lại quêncái lần chúng ta gặp nhau ở Vân Châu Ti Đô kia mới là lần đầu tiên!”

“. . . . . .” Hoá ra hắn nhớ rõ! Tề Hiểu Dũng mở to hai mắt nhìn hắn, đối với người nam nhân này cảm thấy thậtkinh khủng, lòng dạ của hắn thật sâu, vậy mà từ đầu tới đuôi đều khôngcó lộ ra bất cứ biểu tình nào hắn đã nhận ra bọn họ, nhưng chỉ vì mộtlần đó mà đối với mình thế này, rất không có đạo lý rồi!

Phượng hiên nói tiếp: “Ta và ngươi ngàyxưa không thù? Vậy cũng sai rồi, giữa chúng ta có thù lớn! Biết Phượngmỗ lần đó đến Vân Châu làm gì không? Đó là cầu hôn với bé con trong lòng ta.” Nhắc tới Cốc Nhược Vũ, nụ cười của Phượng hiên có chút nhu hoà.Thấy Tề Hiểu Dũng vẻ mặt mê mang, không rõ đứa trẻ kia có liên quan gìđến hắn, Phượng hiên lại có lòng tốt cho hắn hiểu được: “ ta còn chưatừng nói tên của bé con đúng không? Bé con họ Cốc tên Nhược Vũ, chi nữcủa thủ phủ Vân Châu Nam lăng, cũng là vị hôn thê mà ta năm mười lămtuổi đã sớm ước định!”

Bỏ qua cảm giác ngoài ý muốn không dámtin, hàn ý, thẩm thấu đến toàn bộ trong người Tề Hiểu Dũng, tất cả đápán đều đã tiết lộ! Ngẫm lại chuyện hắn làm với cả nhà dì nhỏ, tráchkhông được Phượng hiên có thể làm như vậy. Nhưng mà ai có thể biết CốcNhược Vũ lại quen với Phượng Hiên, có thể có một nhân vật như vậy làmchỗ dựa! ?

“Ta, ta không phải cố ý” Tề Hiểu Dũnglắc đầu, “Đều, đều là chủ ý của tứ đệ ta!” bảo vệ tính mạng là quantrọng nhất, còn tình huynh đệ có thể vất ra sau.

“Ừm, đối với chuyện kê đơn Nhược Vũ làchủ ý của hắn, hủy dung Nhược Vũ là Tề Hiểu Nhã, nhưng muốn giết nàng,thì năm huynh muội các ngươi đều có phần, mưu hại nhạc phụ nhạc mẫu đạinhân của ta là ngươi cùng cha với Thôi Nhân Quý, đi ra làm chứng cử giảlại là hai cữu nhà Nhược Vũ.”

“Ta không phải cố ý, ta, ta sớm hối hận, cầu người hãy nể ta là biểu ca của Nhược Vũ, tha cho ta đi! Ta, ta sẽđi xin lỗi Nhược Vũ, các người muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đấy,chỉ cần ngài có thể buông tha ta!” Tề Hiểu Dũng hoảng loạn, cố gắng cầuxin, để có thể cứu mình.

“Xin lỗi! ? Hừ, xin lỗi thì có thể thayđổi cuộc sống hơn ba năm cửa nát nhà tan, phiêu bạc chịu nhục của nhànương tử ta sao! ? Xin lỗi có thể tiêu trừ được tất cả lo lắng hãi hùngmà ba năm qua nàng phải chịu đựng sao? Xin lỗi có thể vãn hồi được quãng thời gian trưởng tử của ta sinh ra, cùng với lúc bé bi bô tập nói, đáng yêu ba năm đầu sao! ? Xin lỗi có thể lau đi bóng ma trong lòng trưởngtử của ta không có cha bên người sao!?” Phượng hiên cười đến âm trầm,nhớ tới mấy năm trước nghĩ rằng Cốc Nhược Vũ không còn trên đời, tinhthần đã từng sa sút, chưa được ở cùng nàng mấy ngày, hắn liền hận khôngthể giết chết người trước mắt. Nhịn xuống ý nghĩ muốn ra tay giết người trong đầu, Phượng hiên lại thoải mái cười nói, “Bữa tối hôm nay tachuẩn bị lễ gặp mặt cho cả nhà các ngươi, thích không? Gặp mặt nhạc phụnhạc mẫu cùng với Nhược Vũ của ta có phải vui mừng ngoài ý muốn haykhông a? Ha ha, ngươi yên tâm, thân thích của Nhược Vũ, cũng chính làthân thích của Phượng Hiên ta, mỗi người ta đều có chuẩn bị một phần lễgặp mặt thật lớn, ngươi cũng đừng có khách khí nhận trước phần lễ vật ta tặng cho ngươi đi!”

Bên cạnh nghe thấy Phượng hiên lời nóinày trong đầu Thôi Nhân Quý chỉ có hai chữ: xong rồi! Mà Tề Hiểu Dũngkia hoảng sợ mà dùng sức lắc đầu, không ngừng cầu xin tha thứ. Chỉ thấyPhượng hiên lui từng bước, người bưng cái khay tiến lên, một bên khácPhượng địch bưng cái bát trong khay đó lên, nắm cái mũi của Tề HiểuDũng, mặc cho hắn giãy dụa phản kháng, bị bắt hé miệng, tưới toàn bộthuốc kia vào trong miệng của hắn.

Cổ họng đau đớn giống như bị kim đâm, Tề Hiểu Dũng uống xong thuốc Phượng hiên đặc biệt phái người sắc, thân thể hắn cùng hai tay không ngừng lắc lư, làm cho xiềng xích kia vang lênkhông ngừng, rốt cục khi cảm giác đau đớn giảm xuống thì hắn lại pháthiện ra mình không phát ra được tiếng nữa. Sợ hãi vẫn chưa hết, chỉ nghe thấy tiếng Phượng hiên lạnh như băng – hạ lệnh: “Địch, làm cho hắn chỉcó thể cử động cổ, phế đi toàn bộ người hắn!”

Không phát ra tiếng, Tề Hiểu Dũng chỉ có thể nhìn Phượng địch nhận lệnh đưa tay vỗ tới phần lưng của hắn, từ cột sống truyền đến cảm giác đau đớn làm cho hắn ngất đi. Chờ khi hắn tỉnhlại, cũng là một hoạt tử nhân ( đồ vô dụng) rồi, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi tử vong đến.

Phượng hiên mắt lạnh nhìn Tề Hiểu Dũngngất đi, sở dĩ không cho hắn trực tiếp chết, bởi vì hắn còn hữu dụng,hơn nữa, Phượng hiên làm sao có thể để cho một trong những chủ mưu cứnhư vậy vui vẻ mà chết đi, đương nhiên phải chậm rãi tra tấn mới đúng!

Mà ở một bên Thôi Nhân Quý sợ tới mứctim thiếu chút nữa không rớt ra ngoài, thở hồng hộc cả người phát run,lắp bắp nói: “Phượng đại nhân, ta đều bị Tề Tăng Phú xui khiến, ta, tachỉ là giúp, bọn họ một việc, mà thôi, ta, ta không phải, cố ý, ! Ngài,ngài đại nhân, có đại lượng! Tha, tha, ta đi!”

“Ừm, muốn ta tha cho ông, không muốn uống chén thuốc kia đúng hay không! ?” Phượng hiên cười dài hỏi hắn.

“Dạ, đúng vậy! Chỉ cần ngài có thể bỏ qua cho tiểu nhân, tiểu nhân về sau sẽ nguyện vì ngài làm trâu làm ngựa!”

“ừm, vậy đơn giản, không muốn chịu mànói…, chỉ cần ông ở đây chịu nhận tội trên thư này, ấn tay là được rồi.” Phượng hiên phái người cầm thư nhận tội đã sớm viết xong đến trước mặtông ta.

Thôi Nhân Quý lộ vẻ do dự, nếu như nhận tội, thì phải chịu lưu đày, tất cả sự nghiệp của ông ta coi như xong!

“Ai, vừa không muốn uống chén thuốc kia, cũng không muốn nhận tội, vậy xem ra ông là muốn dùng hình cụ kia rồi!” Phượng hiên chỉ vào hình cụ cắt lưỡi , tiếc nuối nhìn Thôi Nhân Quý,Thôi Nhân Quý sợ tới mức vội nói không phải, sau đó ngoan ngoãn mà ấndấu tay.

Cầm qua thư nhận tội, Phượng hiên rấthài lòng đem nó ném cho Hoắc uy thâm, nói: “Thẩm vấn những ngươi khác,ngươi tự mình làm đi! Sau khi đã nhận tội, thì nên bẩm báo như thế nào,yêu cầu Hoàng thượng xử phạt như thế nào, ngươi đều rõ rồi chứ?”

“Đúng vậy. Phượng thiếu vân cùng đámngười Thôi Nhân Quý kết bè kết cánh, mưu hại phủ doãn Kiền Đô trước đây, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, đám người Thôi Nhân Quý đã thú nhận,toàn bộ gia dản đều nộp lên trên, toàn bộ người nhà lưu đày đến biêncảnh phía tây. Trong đó, con rể Thôi Nhân Quý Tề Hiểu Dũng dù chưa thamdự, nhưng đã mượn thế lực của Thôi Nhân Quý lên tới Lễ bộ lang trung, cố ý chốn tránh trách nhiệm, vĩnh không còn nữa dùng. Về phần tiền Hộ bộThượng thư Phượng Thiếu Vân, bởi vì là người trong lục đại gia tộcPhượng thị, dựa theo luật lệ tiên hoàng định ta từ thời khai quốc, tộihành thích vua làm trái hoặc thông đồng với địch phản quốc, lại từ tôngchủ trong tộc xử trí!”

“Ừm, tốt lắm, ngày mai đem Tề Hiểu Dũngtrở về, mặt khác, đừng quên tịch thu gia sản của Thôi gia, còn sảnnghiệp của Thôi gia ở Nam lăng cũng đừng báo cáo.”

“Đúng vậy, ta sẽ đem toàn bộ nhà, cửa hàng khế đất đều giao cho ngài .”

“Ừm.” Phượng hiên gật gật đầu, cuối cùng nói một câu làm cho Thôi Nhân Quý rất muốn bất tỉnh …, “Đừng quên đemchén thuốc kia đút cho ông ta uống, miễn cho miệng lưỡi nói ra ngoài!”

Sau khi nói xong, mặc kệ Thôi Nhân Quýcầu xin tha thứ như thế nào, kêu như thế nào, vẫn bị người cho uốngthuốc, mà Phượng hiên dẫn theo Phượng địch chạy lấy người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.