Năm Phượng Hiên mười hai tuổi đã không thích trẻ con, hắn cho rằngcái loại sinh vật chỉ biết nằm sấp úp, khóc nỉ non chính là loại phiềntoái cùng tạp âm do con người chế tạo đặc biệt là do thê thiếp của chahắn sinh hạ. Tuy nói mỗi khi Phượng phủ có thêm một tân sinh mệnh thìhắn lại cười cực kỳ vui vẻ, như là thực vui mừng vì có thêm một huynhđệ tỷ muội mới, nhưng ai cũng không phát hiện được là hắn chưa bao giờchạm qua bất kỳ một đứa trẻ con nào, cũng không có người nào nhìn ra hắn khi nhìn đệ đệ, muội muội thì trong mắt chỉ có lạnh lùng xa cách, lạicàng không có người biết trẻ con với hắn mà nói ngược lại là loại tượngtrưng cho phản bội!
Đương nhiên, nhóm trẻ con đáng ghét đótuyệt đối không bao gồm bảo bối muội tử cùng cha cùng mẹ của hắn! Hắncho rằng bảo bối muội tử khi nằm sấp úp thật đáng yêu, bảo bối muội tửkhóc nỉ non thanh âm kia thật giống Thiên Âm, mà nàng tạo ra phiền toáihắn lại cho là lạc thú! Muội tử khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ bé nonnớt, thân hình nho nhỏ, mỗi một dạng đều làm hắn thích. Nói tóm lại, bảo bối muội tử của hắn chỉ có thể dùng từ tuyệt vời để hình dung, là bảovật mà hắn muốn sủng đến tận cùng! Khi đó hắn thật sự tưởng tượng không ra thiên hạ này còn có đứa trẻ nào có thể giống bảo bối muội tử làm cho hắn cảm thấy thích. (Hắc hắc . Ca ca cứ đợi đó sẽ có sẽ có)
“Tạm biệt ca ca nào!” đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-nu-den-khien-hoa-thuy-yeu/3073737/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.