Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911) "Cũng đúng, vừa mới rồi không phải còn có ba người tới mua sao, chưa nói tới một cân ít hơn một văn tiền, mười cân chính là mười văn tiền!" Nghĩ như vậy lo lắng trong lòng Hứa Thanh cũng buông xuống, đây chính là sinh ý lâu dài, người có đầu óc tỉnh táo tự nhiên cũng suy nghĩ chuyện lâu dài. Lý Trường Phong gợi lên một mạt cười, cúi đầu thổi thổi mộc tiểu oa đã làm xong, nhẹ nhàng vỗ rơi vụn gỗ dính phía trên. Quả nhiên, cho đến tận khi nhà Hứa Thanh gieo trồng xong, người tới nhà bọn họ mua đồ vẫn không giảm, hàng hóa trong nhà lại vơi đi không ít, lại chuẩn bị lên trấn mua thêm. Không đợi đến khi Lý Trường Phong đi trấn trên, đã có khách nhân tới nhà. Hứa Thanh rót trà nóng cho Vương Lỗi cùng Lý tiểu ca nhi, cười nói: "Uống chút trà nóng." Vương Lỗi vội vàng cung kính tiếp nhận, liên tục nói cảm ơn, "Đa tạ nhị tẩu." Vương Lỗi đã nghe Lý tiểu ca nhi nhắc đến vị nhị tẩu này nhiều lần, đối xử với tức phụ nhi hắn tốt, ngữ khí hắn tự nhiên cũng càng thêm cung kính. Hứa Thanh kinh ngạc trước thái độ của Vương Lỗi đối với mình, nhưng cũng không hỏi nhiều, xoay người ngồi ở bên cạnh Lý Trường Phong, Đoàn Đoàn đã ngủ rồi, đang nằm ở trên giường, cũng để Hứa Thanh được nghỉ ngơi trong chốc lát. Lý Trường Phong nhìn đôi phu phu đối diện mới vừa tân hôn không lâu, vẫn còn mang một chút không khí vui mừng, Lý tiểu ca nhi khuôn mặt hồng nhuận, Vương Lỗi cũng tràn đầy tinh thần, xem ra hai người đều trôi qua cuộc sống sau tân hôn rất tốt. "Đã trở về nhà cũ chưa?" Nghe được Lý Trường Phong hỏi chuyện, Vương Lỗi vội vàng đặt ly trà xuống, có chút khẩn trương nói: "Đã về qua, nhị ca, lần trước cũng là mắt ta vụng về, thế nhưng không nhận ra nhị ca, đây là ta không đúng, còn mong nhị ca bao dung nhiều hơn, có thời gian đệ đệ lại mời nhị ca uống rượu tạ lỗi!" Lý tiểu ca nhi ngồi ở một bên, trong lòng âm thầm cười trộm, tân hôn ngay ngày hôm sau Vương Lỗi liền nói với mình chuyện nhị ca ở trong tiệm hắn mua đồ, khi đó hắn thật sự không biết đó chính là nhị ca, nghĩ đến vạn nhất nhị ca bởi vì chuyện này mà không cao hứng, Vương Lỗi liền cảm thấy mất nhiều hơn được, nên vừa đáp lời liền lập tức nhận sai, sửa chữa thái độ. Lý tiểu ca nhi trong lòng hiểu rõ Lý Trường Phong là cố ý đi tới tiệm của Vương Lỗi, muốn giúp hắn nhìn xem người này rốt cuộc có đáng giá phó thác hay không, nhưng hắn cũng không thể vạch trần việc này với Vương Lỗi, có một số việc càng giải thích lại càng đen. Lý tiểu ca nhi nhìn về phía Hứa Thanh ở đối diện, nhớ tới bao lì xì Hứa Thanh đưa khi mình xuất giá, cũng không biết biểu đạt cảm thụ trong lòng như thế nào, trong đó ước chừng là mười lượng bạc! Hắn lớn như vậy, nhìn thấy nhiều nhất cũng là năm lượng bạc mà thôi, lễ lớn như vậy làm Lý tiểu ca nhi cũng không biết báo đáp Lý Trường Phong và Hứa Thanh như thế nào. Nghĩ đến Đoàn Đoàn bụ bẫm trong lòng Lý tiểu ca nhi mềm nhũn, không thể hồi báo với người lớn, vậy đổi thành đứa nhỏ này chắc chắn không thành vấn đề đi. Lý Trường Phong nghe Vương Lỗi nói xong, thản nhiên xua xua tay, "Này có cái gì, nếu đã cùng đệ ca nhi thành thân thì cũng chính là huynh đệ, huynh đệ chi gian nói lời khách sáo làm gì, ngươi nếu thật sự cảm thấy có lỗi, vậy thì đối xử với đệ ca nhi nhà ta tốt hơn chút." Vương Lỗi liên tục gật đầu, "Đây là điều đương nhiên, đúng rồi, nhị ca, ta nhìn tiệm tạp hóa nhà các ngươi, các ngươi thật là quá thông minh, đây chính là một cách tiếp cận có thể tiến xa." Mới vừa tiến vào cổng Hứa gia, Vương Lỗi liền chú ý tới cửa sổ phòng tạp hóa đang mở, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nói thì dễ nhưng cũng không ai nghĩ tới mở cửa hàng ở trong thôn. Lý tiểu ca nhi cũng tán dương theo: "Đúng vậy, nhị ca, nhị tẩu, các ngươi cũng thật giỏi, cái này cũng có thể nghĩ ra được." Lý Trường Phong nghe Vương Lỗi và Lý tiểu ca nhi khen ngợi, trên mặt lộ ra một chút kiêu ngạo, "Này cũng không phải là ta nghĩ ra được, là nhị tẩu các ngươi nghĩ ra, đúng không, tức phụ nhi." Hứa Thanh nhìn cả ba khuôn mặt đều quay lại đây, tiểu nhân trong lòng bắt đầu rít gào: "Hôm nay ta nhận được những lời khen ngợi này, đầu tiên phải cảm tạ Trung Hoa hiện đại! Nếu không phải mỗi ngày đều đi siêu thị mua mì gói thì cũng sẽ không có tiệm tạp hóa như bây giờ!" "Khụ, này có cái gì, cũng không khó, chỉ là người nghĩ đến điểm này cũng không nhiều lắm thôi, chắc cũng đói bụng rồi đi, ta liền đi nấu cơm." Hứa Thanh nói mà không nhịn được muốn bật cười, vội vàng vứt bỏ đề tài xoay người chui vào phòng bếp trốn. "Nhị tẩu, để ta giúp ngươi!" Trong lòng Lý tiểu ca nhi có rất nhiều lời muốn nói cùng Hứa Thanh, thấy Hứa Thanh vừa đi, hắn liền lập tức đứng dậy đi theo. Hai ca nhi đi rồi, nhà chính cũng chỉ còn lại hai hán tử Lý Trường Phong và Vương Lỗi, đặc biệt là với một người ngột ngạt ít nói như Lý Trường Phong, Vương Lỗi ngày thường biết ăn nói cũng cảm thấy áp lực rất lớn. Lý Trường Phong rời đi Hứa Thanh, trên cơ bản liền sẽ trở nên nói chuyện cực ít, hắn nhìn Vương Lỗi ở đối diện có chút đứng ngồi không yên cũng không lên tiếng, khiến Vương Lỗi càng thêm cảm thấy có phải mình đã làm gì đó không đúng hay không, cho nên nhị ca tức phụ nhi nhà mình vẫn có ý kiến với mình. Nghĩ như vậy, Vương Lỗi liền muốn lấy lại hình tượng trong lòng Lý Trường Phong, nghĩ đến phòng tạp hóa nhà Lý Trường Phong, trong lòng Vương Lỗi xoay một vòng, mở miệng nói: "Nhị ca, ngươi xem như này được không?" Hứa Thanh cùng Lý tiểu ca ở phòng bếp chuẩn bị làm cơm trưa, Hứa Thanh vừa nhặt rau, vừa nói với Lý tiểu ca nhi đang hỗ trợ bên cạnh: "Thế nào?" Lý tiểu ca nhi đương nhiên biết Hứa Thanh hỏi cái gì, nghĩ đến Vương Lỗi đã nhiều ngày nay quan tâm chăm sóc cho mình, ban đêm cũng rất ôn nhu, luôn quan tâm đến cảm thụ của hắn, phu phu Vương gia cũng không phải người thích làm khó dễ người khác, cuộc sống trôi qua so với thời điểm ở Lý gia còn thoải mái hơn. "Tốt lắm, nhà hắn và hắn đều đối xử với ta rất tốt." Giọng Lý tiểu ca nhi có chút ngượng ngùng đáp lại Hứa Thanh. Hứa Thanh cũng cảm thấy có chút xấu hổ khi hỏi vấn đề này, khiến cậu cảm thấy mình giống như một bà tám chuyên môn đi hỏi thăm chuyện của người khác, bất quá Lý tiểu ca nhi cũng không phải là người khác, hắn chính là người duy nhất ở Lý gia mà hán tử nhà mình tương đối để ý, cậu là tẩu tử, tự nhiên cũng muốn hiểu biết rõ ràng, có những chuyện Lý Trường Phong không thể ra mặt hỏi, Hứa Thanh đành phải ra ngựa. "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nào, chúng ta bắt đầu nấu cơm thôi, không nên để các ngươi bị đói." Hứa Thanh cười ha ha, bắt đầu cùng Lý tiểu ca nhi làm cơm trưa. Thời điểm ăn cơm trưa, Đoàn Đoàn cũng vừa lúc tỉnh, Hứa Thanh pha bột cho hắn, cũng coi như là cùng nhau ăn một bữa cơm trưa náo nhiệt. Ăn cơm trưa xong không bao lâu, Lý tiểu ca nhi cùng Vương Lỗi liền muốn cáo từ, Lý Trường Phong vừa lúc cũng phải đi trấn trên nhập hàng, liền cùng nhau đi trấn trên. Hứa Thanh mang theo Đoàn Đoàn đi bộ vài vòng ở trong sân cho tiêu thực, nhớ tới linh tuyền trong không gian, lại nhìn Đoàn Đoàn trong lồng ngực, Hứa Thanh đóng cổng nhà lại, nấu một nồi nước ấm, chuẩn bị cho Đoàn Đoàn tắm nước linh tuyền. Đoàn Đoàn đặc biệt thích thả mình ở trong nước, Hứa Thanh mới vừa đem hắn bỏ vào trong chậu tắm, hắn liền vui vẻ đá đá chân, trong miệng không ngừng nói những lời khiến Hứa Thanh cố gắng thế nào cũng nghe không hiểu, biểu đạt tâm tình kích động của mình. "Ngoan, đừng nhúc nhích nhiều như vậy." Tiểu tử mập mạp vặn vẹo lợi hại, Hứa Thanh lại không dám dùng sức, sợ gây tổn thương tới Đoàn Đoàn, vốn dĩ mười lăm phút là có thể xong việc nhưng lại bị Đoàn Đoàn làm cho mất tới nửa canh giờ. Trong lúc tắm thỉnh thoảng Hứa Thanh thêm chút nước ấm vào trong nước, bằng không Đoàn Đoàn lăn lộn lâu như vậy, không chừng sẽ cảm lạnh! Tắm rửa xong, Đoàn Đoàn lăn lộn lâu như vậy liền lại ngủ rồi, Hứa Thanh thở phảo một hơi nhẹ nhõm, vội vàng đem quần áo dơ của cậu, Lý Trường Phong, cùng với Đoàn Đoàn mới vừa thay ra đi giặt sạch. Lý Trường Phong mua đồ xong, đang chuẩn bị đánh xe về nhà liền thấy Trần Khải vẻ mặt tiều tụy đang đi về phía mình. "Đây là sắc mặt gì?" Trần Khải lúc này đang rất phiền lòng, đột nhiên liền nghe được tiếng nói quen thuộc từ phía trước truyền đến, hắn vội vàng ngẩng đầu, đập vào mắt là thân hình đĩnh bạt của Lý Trường Phong, "Trường Phong!" Trần Khải cũng đã lâu rồi không gặp Lý Trường Phong, lần trước gặp Lý Trường Phong là khi Trần Hồng còn chưa xuất giá. "Tiểu tử ngươi đi đâu vậy? Đệ ca nhi ta xuất giá cũng không nhìn thấy bóng dáng của ngươi." Dù sao cũng là huynh đệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Lý Trường Phong nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi bất kham của Trần Khải, lập tức quan tâm hỏi. Lúc này Trần Khải cũng không có tâm tư đi giễu cợt Lý Trường Phong cư nhiên sẽ nói ra lời quan tâm với hắn, cuộc sống hiện tại của hắn rất không tốt, phi thường không tốt. Sau khi Trần Hồng xuất giá, trong nhà chỉ còn bốn người phu phu Trần lão cùng phu phu Trần Khải, Trần gia ngày thường náo nhiệt cũng bởi vì Trần Hồng xuất giá đã mất đi vài phần nhân khí, người điều tiết không khí đi rồi, trong nhà cũng không còn sức sống như trước, phu phu Trần gia liền bắt đầu nghĩ đến tôn tử. Tức phụ nhi Trần Khải gả lại đây nhiều năm như vậy cũng không sinh hạ hài tử, phu phu Trần gia mong ngóng tôn tử mãi cũng không thấy! Thế nhưng tức phụ nhi Trần Khải trừ bỏ không thể sinh hài tử ra thì không tìm được bất cứ một điểm nào không tốt. Vì thế, Trần bà tử nghĩ tới tôn tử muốn điên rồi liền suy nghĩ ra một cách, nếu Trần Khải không muốn bỏ tức phụ nhi, vậy thì tìm thêm một tiểu tức phụ cho Trần Khải! Vừa có thể sinh tôn tử, lại vừa có thể không cần Trần Khải và tức phụ hắn rời xa nhau, còn không phải là một công đôi việc sao? Vì thế Trần bà tử liền thương lượng cùng Trần lão hán, lén gặp mặt một vị ca nhi, cũng để bà mối đi tới trong nhà ca nhi này xem xét tình huống, biết được tình huống nhà ca nhi này, liền gọi phu phu Trần Khải vào nói chuyện. Tức phụ nhi Trần Khải nghe xong sắc mặt tái nhợt, nghe được ca nhi kia thế nhưng chấp nhận làm tiểu tức phụ, ánh mắt nhìn Trần Khải cũng không còn như trước nữa. Mà lúc này Trần Khải đang cãi nhau ầm ĩ với phu phu Trần lão, hắn vừa nghe liền cảm thấy hoang đường, "Vì tôn tử mà muốn hủy hoại cả đời người khác, đây không phải làm bậy sao?" Mặt Trần bà tử nhăn lại, "Làm sao có thể là huỷ hoại cả đời người ta! Chúng ta đây là muốn cưới hỏi đàng hoàng nha! Cũng không phải người ta sinh hài tử xong sẽ không cần hắn nữa." Trần lão hán ngậm thuốc lá sợi ngồi ở một bên, sắc mặt không hề do dự. Trần Khải quả thực bị chọc giận tới mức muốn bật cười, "Ta có tức phụ vì sao còn muốn để người khác sinh hài tử cho ta! Vì cái gì lại muốn học người khác cưới tiểu tức phụ về rồi lăn lộn mù quáng đây!" Cái triều đại này, ca nhi vốn là nhiều hơn hán tử, cho nên chỉ cần trong nhà tương đối giàu có, bất kể là nông gia hay là những nhà có thân phận địa vị, trong nhà đều có thể cưới mấy phu lang. "Còn không phải do hắn gả lại đây ngần ấy năm, vẫn luôn không sinh hài tử sao! Chúng ta hai bộ xương già, đệ ca nhi ngươi cũng đã gả đi, còn chưa có tôn tử đâu! Ngươi nhìn A Đào bọn họ đi, tôn tử cũng đã có hai đứa! Đứa lớn còn có thể giúp hắn cho gà ăn!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]