Lại nói sang bên này, Tiểu Hồ Điệp dựa vào khứu giác mẫn cảm của mình tìm đến nơi bán đồ ănvặt trên đường, cô đứng trước quầy bán bánh bao chỉ những chiếc bánh bao trắng bóc nóng hổi rồi hỏi người bán hàng : “Cái này có ăn được khôngạ?”
“Cô nương cứ nói đùa, bánh bao đương nhiên là ăn được. Bánhbao của tôi cứ gọi là vang danh khắp xứ, ngon không sao tả nổi đấy!!!”
Tiểu Hồ Điệp phấn khích vỗ tay bộp bộp, vội nhón tay lấy bánh bao : “Cảm ơn nha!”
Sắp chạm vào chiếc bánh bao thì bị người bán chặn lại : “Cô nương, trả tiền trước đã! Ba đồng một cái!”
“Tiền? Tiền là cái gì?” Tiểu Hồ Điệp nghe mà hồ đồ, trước khi thành tiên côkhông phải là con người, cho nên chưa từng thấy tiền bao giờ, lúc thànhtiên rồi, trên thiên đình cũng chẳng dùng đến tiền, vậy nên cô hoàn toàn không biết “tiền” là cái gì.
Người bán bánh bao đương nhiên làkhông rõ nguồn cơn, gã coi Tiểu Hồ Điệp là kẻ chuyên ăn quỵt vô lại, lập tức trở mặt quát tháo : “Không có tiền thì ăn cái nỗi gì??? Cút, cút,cút!!!”
Tiểu Hồ Điệp ấm ức : “Lúc nãy tôi hỏi ông có ăn đượckhông? Ông bảo là ăn được nên tôi mới ăn, giờ lại trở mặt, đây là thứ lý lẽ gì vậy hả?”
“Có tiền thì được ăn, không có tiền thì biến. Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu, đến cả đứa trẻ lên ba cũngbiết, mi còn giả bộ khờ khạo hả? Cút, cút, cút!! Đã không có tiền thìmau cút cho thật xa vào!” Nói xong gã bán hàng bèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xao-phu-bon-tien-chang-gioi-nang-ngay/189568/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.