Mẹ của Tư Không Tiểu Mễ ____Lâm Nhược Thủy, trông thấy con trai bảo bối lôi thôi lếch thếch dẫn theo một cô gái đêm hôm khuya khoắt về nhà thì nheo mắt đánh giá cả hai một lượt rồi cười tươi: “Tên nhóc này, lúc rời khỏi yến tiệc trông gọn gàng sáng sủa lắm cơ mà, sao mới đi có mấy canh giờ mà trông đã nhếch nhách thảm hại thế này? Con ‘quần’ ở đâu về thế hả? Cái áo lụa khoác trên người đi đâu mất rồi?”
Lúc Tiểu Hồ Điệp biến thân, chàng liền cởi áo ra quấn lên người cô, khi cô hồi sinh thì cái áo bào cũng bị rách thành trăm mảnh, hoàn toàn không thể nhặt lên mặc được nữa, đành phải để đám động vật trong rừng tha về làm tổ.
“Con đánh rơi mất rồi.” Tư Không Tiểu Mễ nói dối.
Lâm Nhược Thủy càng cười rạng rỡ hơn: “Từ nhỏ đến lớn, trí nhớ của con cực siêu. Thường ngày, những vật dụng mẹ không nhớ ra nổi đều được con chỉ đích danh là cất ở đâu, chưa hề trật lần nào. Sống với con nhiều năm nay, mẹ chưa hề trông thấy con đánh mất bất cứ một vật dụng nào! Mẹ thật sự tò mò muốn biết___cái áo bào đó con đánh rơi kiểu gì thế?”
“Xin lỗi, là do cháu làm hỏng cái áo của huynh ấy ạ!” Tiểu Hồ Điệp cúi đầu: “Khi đó cháu không có quần áo để mặc, huynh ấy có ý tốt nên mới đưa áo cho cháu mượn, sau đó không biết tại sao cái áo của huynh ấy lại rách bươm mất rồi.”
Những lời này lọt vào tai người khác, lập tức khiến người ta liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xao-phu-bon-tien-chang-gioi-nang-ngay/1454988/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.