Một ông lão già nua ngay lập tức xuất hiện trước mặt chàng, lão thở dốc, chòm râu dài hơn một thước dưới cằm bay phần phật theo gió, trông rất có cốt cách của một tiên gia, chỉ nghe thấy lão thở dài than vãn: “Haiz! Đến muộn mất rồi, muộn mất rồi.”
“Ông là ai?” Tư Không Tiểu Mễ liền giật chòm râu của lão, sẵng giọng nạt nộ.
“Aiya! Nhẹ chút nào! Sao ngươi giống Tiểu Hồ Điệp thế không biết, cứ thích giật râu của ta là thế nào hả?” Lão khẽ quất cây phất trần trong tay, một luồng lực công kích cực mạnh lập tức ào ào ập về phía Tư Không Tiểu Mễ, ép chàng phải lùi lại hai bước.
“Ta chính là Nguyệt Lão mà ngươi muốn phá miếu đây!” Mấy bữa trước, lão say mèm, ngủ không biết trăng sao gì, vừa mới mở mắt tỉnh dậy thì nghe thấy Hồng Nương tức tốc chạy vào bẩm báo tình thế nguy ngập của Tiểu Hồ Điệp. Nghe hung tin xong thì lão hốt hoảng, vội vội vàng vàng chạy đi ngăn cô nhất thời dại dột mà xuống tay hủy đạo hành tu luyện trăm năm của mình, nào ngờ, vẫn chậm một bước.
Tư Không Tiểu Mễ mừng đến phát điên: “Nguyệt Lão, xin ông cứu Tiểu Hồ Điệp với!”
Nguyệt Lão cúi người cẩn thận xem xét vết thương của cô rồi lại nhìn chân tay cô, cuối cùng lắc đầu: “Tiên căn một khi đã mất thì không thể trở thành tiên được nữa.”
Vừa mới nhen nhúm được một chút hi vọng thì câu nói của lão lại làm tâm can của chàng tan nát chỉ trong nháy mắt: “Thế thì ông cứ chờ ta hạ lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xao-phu-bon-tien-chang-gioi-nang-ngay/1454987/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.