Dịch Thủy Vân chưa kịp có bất cứ phản ứng nào, Tiểu Hồ Điệp đã chen miệng vào: “Này! Ngươi nhầm rồi! Thủy Vân ca ca là người tốt mà, là ta tự nguyện giúp huynh ấy đó chứ!”
“Cái đồ ngốc này, cô tỉnh táo lại một chút đi, đồ ngốc nhà cô có thể giúp ai được hả? Cẩn thận đấy, người như cô dễ bị người khác lừa bán lắm, đã thế còn ngây thơ đếm tiền cho người ta nữa cơ. Cũng may là cô xấu xí ma chê quỷ hờn, có bị hắn lừa bán cũng không ai thèm mua.” Cho nên chàng mới an tâm, Tiểu Hồ Điệp đã không có tài cán gì thì chớ, lại còn xấu xí quá thể, nếu Dịch Thủy Vân muốn nhờ cô giúp thì chắc chắn là có âm mưu bất chính nào đó.
Tuy nhiên, lời lẽ nóng vội thốt ra đó của chàng lại tổn thương đến lòng tự trọng của Tiểu Hồ Điệp: “Này. Ta đâu có ngốc. Thủy Vân ca ca nói rồi, ta không hề ngốc, chỉ là tâm tư ta đơn thuần, không phức tạp đen tối như người phàm các người mà thôi. Ta xấu ma chê quỷ hờn chỗ nào? Thủy Vân ca ca từ trước đến giờ không hề nói ta xấu, chỉ có ngươi, hễ mở miệng ra là mắng ta ngốc, ta xấu xí. Ngươi luôn nói Thủy Vân ca ca là người xấu, ta thấy người xấu là ngươi mới đúng.”
“Hắn vốn dĩ đã là người xấu rồi, trước đây hắn đã giúp Lang Chủ làm đủ việc xấu xa, lẽ nào cô quên rồi à?” Chàng chỉ hận không thể bổ đầu cô ra làm đôi, kì sạch hết mấy cái suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xao-phu-bon-tien-chang-gioi-nang-ngay/1454979/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.