Tiểu Hồ Điệp ngẩn ngơ nhìn gương mặt anh tuấn đến đố kị của Tư Không Tiểu Mễ, mãi mới kéo được dây thần kinh phản ứng về, cô mừng rỡ, kinh ngạc hỏi chàng: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Sao ta lại không thể ở đây?” Chàng hỏi vặn lại, “nếu ta không xuất hiện kịp thời, e rằng cô lại bị gã đàn ông nào đó gạt đi mất rồi!”
Hồng công tử đứng bên cạnh cảm thấy bức bối khi nghe thấy ngữ điệu của chàng, y đanh mặt nói: “Công tử à, công tử có thành kiến hơi quá với tại hạ rồi. Tại hạ là người đọc sách thánh hiền, luôn lấy phép lịch sự nho nhã làm trọng, làm việc gì cũng quang minh lỗi lạc, sao có thể gây ra những việc quá quắt hay là trái với luân thường đạo lý được?”
Tư Không Tiểu Mễ ngoái đầu liếc y một cái: “Vậy thì, người có học à, tôi muốn cùng với cô gái này nói chuyện xưa một chút, người có học có thể tạo điều kiện cho chúng tôi không?”
Tên Hồng công tử này xem ra là kẻ có mắt như mù, không nhìn ra được cơ duyên giữa Tư Không Tiểu Mễ và Tiểu Hồ Điệp là ở đâu, cứ cắm đầu ra sức khuyên bảo: “Công tử à, công tử muốn bàn chuyện cũ với cô nương này nhưng cô ấy vẫn chưa đồng ý mà, sách có dạy: quân tử không gây khó dễ cho người khác, nếu cô nương đây không bằng lòng thì công tử chớ nên gượng ép, nếu không, công tử không phải là chính nhân quân tử rồi.”
“Ta vốn dĩ không phải là chính nhân quân tử gì cả!” Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xao-phu-bon-tien-chang-gioi-nang-ngay/1454978/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.