Lúc trời chạng vạng, Tần Tự mới xách bao lớn bao nhỏ quay trở lại chung cư.
So với buổi sáng lúc đi ra ngoài, y trầm mặc hơn rất nhiều, Diệp Địch Sinh nhìn y im lặng nấu cơm, im lặng dọn bữa tối lên bàn, cảm giác bản thân giống như đang xem một đoạn kịch câm.
Hắn đoán Tần Tự có khả năng đang tiến vào một giai đoạn tâm tình vô cùng suy sút. Hắn không rõ ràng táo cuồng là một loại bệnh như thế nào, nhưng phỏng đoán theo nghĩa đen của tên loại bệnh này, táo cuồng tồn tại song song với tinh thần hậm hực, người này có khả năng lúc thì tâm tình tăng vọt, chốc chốc lại bi quan tiêu cực. Giống như một đồng xu hai mặt đang xoay tròn, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được lúc mà cái đồng xu này dừng không chuyển động nữa, thì mặt nào sẽ hiện ra trước mắt ngươi.
“Ăn cơm đi.” Tần Tự múc cho hắn một chén canh rong biển, sau đó kéo ghế, bản thân ngồi xuống, bưng bát cơm lên bắt đầu bới cơm.
Diệp Địch Sinh còn chưa uống xong canh, Tần Tự đã ăn cơm xong. Y bảo Diệp Địch Sinh ăn cơm xong không cần dọn dẹp bát đĩa bẩn, ngày mai y sẽ thu dọn. Sau đó y trực tiếp đi tới cửa ban công, cầm lấy một cái giá vẽ cùng với mấy hộp thuốc màu, trở về phòng mình.
Diệp Địch Sinh nhìn cái bóng dáng toàn thân được bao phủ một cỗ bi thương biến mất sau cánh cửa, trong mắt lóe ra một tia sửng sốt.
Tần Tự đang vẽ lại một bức tranh thủy tiên của Monet.(N/A: ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xao-dong/1525921/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.