“Ta…… Không có……” Tần Tự lắp bắp nói “Ngươi đừng ăn bánh mì……. Ta nấu cơm…… Nấu cơm cho ngươi……” Y thuận tay cầm lấy di động nhìn nhìn, đã là bốn giờ hơn.
Tần Tự vội vàng chạy xuống phòng bếp nấu cơm, Diệp Địch Sinh đặt dao xuống, vẫn ngồi ở trên băng ghế không nhúc nhích. Hắn nhìn thanh niên bận rộn ở trong phòng bếp, nhìn hồng ngân vẫn chưa tan biến ở trên mặt y, trái tim cảm giác giống như đang bị một bàn tay vô hình đè ép.
Hai người đều không hề nhắc lại chuyện đã phát sinh vào buổi sáng, chuyện cứ như vậy mà nhẹ nhàng trôi qua, phảng phất giống như vài thương tổn, hãm hại cùng với thống khổ đều là ảo giác của hai người.
Diệp Địch Sinh ăn cơm tối xong, liền quay về phòng mình xem đống tập tranh mà Tần Tự đưa cho hắn. Mà Tần Tự sau khi rửa sạch bát đũa, liền ngồi vào giá vẽ bắt đầu sáng tác tác phẩm mới của y. Y vẫn hoạch định vào lúc hai giờ sáng mới cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi. Ban ngày ngủ rất nhiều, đến khuya, đại não ngược lại lại vô cùng tỉnh táo.
Sau khi rửa thuốc màu cùng với bút vẽ xong, Tần Tự khẽ liếc nhìn cửa phòng của Diệp Địch Sinh, do dự rất lâu, y mới chậm rãi đi đến trước cánh cửa kia, xoay tay nắm.
Trên sàng đan màu xanh sẫm, nam sinh đang ngủ, gương mặt an tường mà yên tĩnh, khuôn mặt trắng nõn thanh lệ giống như một bông hoa quỳnh lặng lẽ nở rộ trong bóng đêm. Tần Tự có một loại dự cảm, nếu y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xao-dong/1525920/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.