Đêm nay Diệp Địch Sinh cũng ngủ không hề ngon, một cơn tiếp một cơn ác mộng dây dưa hắn. Lúc trời vừa tờ mờ sáng, hắn lại từ trong ác mộng bừng tỉnh, cả người không hề buồn ngủ, chỉ mở to hai mắt, mờ mịt nhìn bầu trời màu xám xanh ngoài cửa sổ.
Hắn cứ như vậy phí công nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ, thẳng đến khi bầu trời từ màu xanh xám biến thành xanh nhạt, ánh mặt trời chói lọi chiếu vào trên giường của hắn, toàn bộ căn phòng trở nên sáng bừng, nhìn không sót một cái gì.
Đông đông. Ngoài cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, Diệp Địch Sinh nhướn mày, người nọ cũng không đợi hắn trả lời, trực tiếp đẩy cửa tiến vào, đem một ly sữa đậu nành cùng với một túi bánh bao đặt lên tủ đầu giường.
“Hôm nay ta muốn đi ra ngoài một chuyến, khả năng hơn mười một giờ mới có thể trở về. Ngươi không cần chạy loạn, trở về ta sẽ nấu cơm trưa cho ngươi.”
Diệp Địch Sinh nhắm mắt lại, đối với lời nói của y trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ.
Tầm mắt của Tần Tự dừng ở quầng thâm ảm đạm ở trên mắt hắn, y thò tay sờ sờ mặt của Diệp Địch Sinh, quan tâm nói “Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Thật trùng hợp, tối hôm qua ta cũng ngủ không được tốt lắm.”
Diệp Địch Sinh đẩy tay y ra, đứng dậy xuống giường, đi nhanh về phía phòng tắm, xiềng xích giữa hai chân phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tần Tự cười cười, yên tâm mà đóng cửa lại.
…..
“Một ly Lam Sơn, cám ơn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xao-dong/1525911/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.