Con đường này thực sự rất hẻo lánh, có một số đoạn còn bị cỏ dại che lấp, chắc chỉ có những người đi hái thuốc mới biết đến sự tồn tại của con đường này. Bọn họ cứ đi theo con đường, khi trời đã nhá nhem tối, cuối cùng họ cũng tới được đỉnh núi.
Có thể thấy chỗ này bỏ hoang đã lâu, cỏ mọc um tùm. Từ đây nhìn xuống, Tử Hà Cung ở ngay dưới chân, nằm đối diện với bến thuyền bên sông, quả nhiên là một nơi dễ thủ khó công.
Hai người đứng sừng sững trên đỉnh núi, chỉ thấy mấy gian nhà đổ nát nằm ở đây thật đáng thương. Đinh Nguyệt Hoa nói: “Ta nghe đại tẩu bảo đây là nơi Tử Tiêu chân nhân bế quan ngày trước, sao mới có mấy năm mà đã đổ nát thế này rồi?”
Triển Chiêu thở dài, không biết nên trả lời cô thế nào, trong lòng hắn cũng đầy nghi hoặc, thế nhưng việc cấp bách lúc này là phải tìm ra mấy cô nương bị bắt cóc kia. Nhìn thấy trời đã sắp tối hắn hạ giọng nói: “Đêm nay ta đi thám thính Tử Hà Cung một chút, cô ở lại đây tiếp ứng cho ta.”
Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi: “Huynh nghĩ ta ở lại đây có an toàn không hả? Nhỡ đâu mấy tên vô lại đó đến đây thì ta phải làm sao?”
“Chớ nói gở!” Triển Chiêu lườm cô một cái.
Đinh Nguyệt Hoa chẳng quan tâm: “Ta không có nói gở, nếu huynh không thấy lo thì cứ việc đi đi!” Cô vừa nói vừa ngồi xuống: “Bọn chúng có đến cũng chẳng sao, ta liều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xanh-xanh-mau-ao-chang/2560984/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.