Hai người theo lời đại tẩu đi men theo chân núi Tử Hà Sơn ra tới một con đường dẫn lên đỉnh núi. Trời vừa mới mưa nên đường rất trơn, hơn nữa Triển Chiêu chỉ mới khá hơn được một chút nên họ cũng không dám quá sức. Bọn họ cứ đi rồi dừng, dừng rồi đi, cho tới giữa trưa vẫn chưa qua được lưng núi.
Đinh Nguyệt Hoa thấy trán Triển Chiêu đã lấm tấm mồ hôi, bèn nói: “Trời nắng quá, chúng ta nghỉ một lát nhé?”
Triển Chiêu hiểu ý cô, hắn không gắng gượng nữa: “Cũng được.”
Đinh Nguyệt Hoa nhanh chóng tìm một nơi mát mẻ để hắn nghỉ ngơi, nhìn sang túi nước đã gần cạn: “Huynh ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi, ta đi một chút rồi về.”
Triển Chiêu gật đầu: “Cẩn thận chút.”
Đinh Nguyệt Hoa đi theo đoạn rẽ được một lúc là nhìn thấy một con suối, nước vô cùng trong. Cô nếm thử, nước mát lạnh, vị ngòn ngọt, cảm giác sảng khoái vô vùng. Thế là cô đổ đầy túi nước.
Khi đứng dậy, cô phát hiện bên cạnh dòng suối có mấy cây dâu, giờ đang là mùa dâu chín, dưới cánh chi chít quả dâu đen. Cô vươn tay hái một quả, vị chua chua ngọt ngọt, ngon tuyệt. Cô nhanh chóng hái một ít, rồi lại sợ Triển Chiêu cô đơn một mình bèn dùng Trạm Lư chặt cả nhánh cây, tất ta tất tưởi quay về.
Về thì thấy Triển Chiêu không có ngồi nghỉ ngơi, giữa lông mày cau chặt như bị đao khắc, đang nhìn về phía ngọn núi Tử Hà Sơn với một nỗi âu lo. Đương nhiên cô biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xanh-xanh-mau-ao-chang/2560982/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.