Sáng sớm hôm sau, Tâm Di theo ra vườn thu hoạch hoa, cô bé mặc áo thun có tay cùng quần short ngắn, chân đi giày búp bê và đội nón tai bèo hình thú có tai.
Lúc thấy Hoán Hiểu Đan ôm bó hoa lớn vừa thu hoạch trong tay, Tâm Di nhanh chóng chạy đến, hai bàn tay nhỏ giơ lên cao, háo hức đề nghị: “Để con cầm cho mẹ.”
“Nặng lắm, con ôm không nổi đâu.”
Bị Hoán Hiểu Đan từ chối, Tâm Di kiên quyết khẳng định: “Con ôm nổi mà.”
Hoán Hiểu Đan thừa đoán được kết quả, tuy nhiên vẫn cho Tâm Di tự mình trải nghiệm kết cục. Cô giao bó hoa trong tay cho Tâm Di, cô bé dùng sức ôm lấy, quay người về hướng cửa sau của tiệm hoa.
Có điều, đi còn chưa được hai bước, cả người Tâm Di đã loạng choạng rồi ngã bẹp xuống đất, bó hoa nặng cũng đè lên chân cô bé.
Lúc này, Tâm Di mới chịu thừa nhận sự thật, vội nhờ giúp đỡ ngược lại: “Mẹ ơi, cứu…”
Hoán Hiểu Đan buồn cười dõi theo, một tay ôm lấy bó hoa, một tay kéo Tâm Di đứng lên.
Sau khi đứng dậy, Tâm Di tự phủi mông bị dính đất, tiếp đó cô bé thở ra một hơi, điệu bộ bất lực nói: “Tại con đói nên không có sức.”
Nghe lời biện minh của con gái, Hoán Hiểu Đan chỉ biết cười trong im lặng, dẫu sao cũng không đành làm nhục ý chí của cô bé.
Tâm Di vừa nhắc đến đói bụng, Giả Khinh Huân đã nấu xong bữa sáng. Nghe tiếng anh gọi, cô bé đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xam-vao-tim-khac-vao-tam/3415795/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.