Khi nghe được những gì Giả Khinh Huân nói, nhìn thấy dáng vẻ của anh qua màn hình, Hoán Hiểu Đan tuy miệng cười nhưng hai mắt đã lưng tròng lệ.
Nếu như bản thân chịu phạt có thể bù đắp lại tổn thương và thiệt thòi mà Giả Khinh Huân cùng Tâm Di đã chịu, Hoán Hiểu Đan giờ đây sẵn sàng chấp nhận.
Xong công việc trở về nhà, Hoán Hiểu Đan vừa tắm rửa xong chưa kịp ăn tối thì Giả Khinh Huân đã đến. Từ trong phòng, cô đã nghe thấy tiếng cười phấn khích của Tâm Di bên dưới phòng khách.
Theo lời quản lý của Giả Khinh Huân, anh cần nghỉ ngơi sớm chuẩn bị tinh thần và sức khoẻ cho cuộc thi ngày mai, thế nên Hoán Hiểu Đan cũng không làm mất thêm thời gian mà chuẩn bị vài bộ quần áo, rồi cùng Tâm Di theo anh quay lại khách sạn.
Lúc trên xe, Tâm Di ngồi trên chân Giả Khinh Huân, tíu tít kể lại chuyện đã thấy anh trên tivi vừa nãy.
Tuy nhiên không rõ Giả Khinh Huân đang mệt hay nghĩ ngợi chuyện khác, dáng vẻ của anh có chút trầm ngâm lơ đãng, nụ cười giữ trên môi khi nghe Tâm Di nói chuyện cũng có chút không tự nhiên.
Chỉ khi mấu chốt trong lòng Giả Khinh Huân được Tâm Di hé mở, mặt mũi anh như bừng tỉnh trở lại.
Tâm Di ngồi dựa lưng vào thành xe, hướng ánh mắt qua phía Hoán Hiểu Đan ngồi song song cách một lối đi nhỏ, tiếp đó cô bé ngẩng đầu nhìn lên Giả Khinh Huân, e dè hỏi: “Cha còn giận mẹ ạ?”
Khi nghe Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xam-vao-tim-khac-vao-tam/3400387/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.