Ban đầu vốn định nằm nghỉ một chút, kết quả Hoán Hiểu Đan đã ngủ quên lúc nào không hay, đến khi giật mình tỉnh giấc đã qua hơn hai giờ chiều.
Tâm Di lúc này cũng đã choàng tỉnh, mắt chưa mở hết đã vội vàng tìm kiếm Giả Khinh Huân. Ngay khi nhận ra anh không còn bên cạnh, cô bé lập tức oà khóc.
Chỉ đến khi Hoán Hiểu Đan chỉ cho Tâm Di thấy hành lý quần áo của Giả Khinh Huân vẫn còn ở trong phòng, cô bé mới bình tĩnh lại đôi chút.
Tuy nhiên, Tâm Di vẫn thút thít không ngừng, cô bé lồm cồm đứng dậy ôm lấy cổ của Hoán Hiểu Đan, mếu máo thúc giục: “Tìm cha… con muốn tìm cha…”
Hoán Hiểu Đan lực bất tòng tâm thở ra một hơi, quả nhiên cô không thể nào đấu lại máu mủ ruột rà giữa Giả Khinh Huân và Tâm Di, thế nên chỉ có thể bất lực thuận theo: “Con nín trước rồi mẹ dẫn con đi tìm cha được không?”
“Dạ được!” Tâm Di nhanh chóng đáp, bàn tay nhỏ vội lau nước mắt đang vương trên mặt, sau đó tựa đầu lên vai của Hoán Hiểu Đan chờ đợi.
Thỏa hiệp thành công, Hoán Hiểu Đan đưa Tâm Di đi rửa mặt trước. Trong lúc dùng khăn giấy lau mặt cho con gái, cô tò mò dò hỏi: “Buổi sáng con với cha nói chuyện gì vậy?”
Mắt mũi miệng của Tâm Di đỏ ửng do trận khóc vừa rồi, cô bé giương mắt nhìn cô, thành thật đáp: “Cha hỏi nhiều, con không nhớ. Nhưng mà cha hứa không đi Bắc Cực làm việc nữa, cha ở lại với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xam-vao-tim-khac-vao-tam/3400386/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.