Sau khi Hoán Hiểu Đan nghe điện thoại xong, cô đứng yên một góc trong tiệm hoa, nước mắt trên mặt tự động rơi xuống mất kiểm soát.
Từ xa nhìn thấy, Dã Thường Nghi bước đến bên cạnh vỗ nhè nhẹ lên vai Hoán Hiểu Đan, dịu dàng an ủi: “Đừng lo, nếu em cần giúp đỡ, chị có thể nhờ chồng chị giúp cho em, sẽ không ai gây khó dễ được cho em đâu.”
Hoán Hiểu Đan nghe rồi chỉ khẽ cong môi cười, cô hờ hững lau đi nước mắt trên gò má, nửa thật nửa đùa đáp: “Em đã sớm chuẩn bị tinh thần cho ngày này rồi. Chị đừng lo cho em, em sẽ không vì buồn cho cuộc đời mà nghĩ chuyện dại dột đâu. Em tin, nếu tình yêu của Khinh Huân đủ lớn, anh ấy sẽ quay về bên em.”
Mãi đến buổi chiều, Hoán Hiểu Đan xin về sớm, lúc cô về đến cổng gara đã nhìn thấy mọi người ngồi trước cửa chính của xưởng, duy nhất chỉ không có bóng dáng của Giả Khinh Huân.
Khi Hoán Hiểu Đan đi đến gần, ngoại trừ chú Trần và Gia Đoàn ra, ánh mắt của những người còn lại đều nhìn cô một cách dè chừng.
Cũng phải, lúc Hoán Hiểu Đan tranh cãi với mẹ và bà ngoại Giả Khinh Huân trước tiệm hoa, Chi Linh mua đồ ăn đi ngang đã chứng kiến mọi chuyện. Cô ta vốn đã không ưa gì Hoán Hiểu Đan, nay điểm yếu của cô bị lộ, cô ta dĩ nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.
Tuy rằng quá khứ đen tối bị phơi bày, thế nhưng trong lòng Hoán Hiểu Đan vẫn vô cùng điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xam-vao-tim-khac-vao-tam/3400377/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.