Sau khi ra khỏi Cục quản lý quân nhân và tạm biệt Roy, Lâm Uyển bắt xe buýt về nhà.
Cô tựa vào cửa sổ xe, nghiêng đầu ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ liên tục lùi dần về sau.
Trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, lạnh nhạt và chán nản.
Chiếc xe buýt có hình thù rất quái gở, trông như một con búp bê kỳ dị được chắp vá từ đủ loại vật liệu.
Nó rung lắc, gầm gừ suốt đường, phát ra đủ thứ tiếng ồn nặng nề khó nghe.
Ở thời đại này, trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại đã xuống cấp trầm trọng, hầu như toàn bộ linh kiện máy móc đều được đào bới từ di tích cổ. Hoàn chỉnh là bất khả thi, chắp nối vá víu mới là chuyện bình thường.
Mặt trời khuất cuối chân trời, trông như cái lòng đỏ trứng muối sắp tan chảy, nhuộm sắc đỏ cam nhàn nhạt khắp thủ đô cồng kềnh và rộng lớn.
Dù ở ngoại ô heo hút cũng có thể trông thấy tòa Tháp Trắng phía đằng xa.
Nó sừng sững giữa trung tâm thành phố, là biểu tượng của cả đế quốc.
Rặt một màu trắng xóa, cao chót vót chạm mây.
- Mẹ nhìn kìa, đó chính là Tháp Trắng.
Trên xe, một thằng bé phấn khích chỉ ra ngoài cửa sổ reo lên.
Nó mở cuốn sách tranh to đùng đang ôm trong lòng ra, bắt đầu so sánh với bức vẽ Tháp Trắng trong ấy.
- Mẹ ơi, trong sách nói mấy trăm năm trước, Tháp Trắng và Quốc vương đã cứu rỗi toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xam-lan/2875990/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.