Trong đêm mưa, hầu hết mọi người đều đã tan làm và về nhà từ lâu.
Đàm Thụ cụp dù, tỉ mỉ phủi sạch những giọt mưa đọng trên vai, băng qua hành lang dài, giơ tay gõ cửa văn phòng Cục trưởng Cục an ninh.
- Vào đi.
Cục trưởng Tào Tuấn Dân đang ngồi phê duyệt giấy tờ sau bàn làm việc.
Lão có khuôn mặt vuông chữ điền, mày rậm mắt to, rãnh cười sâu hoắm khi cười, trông vừa uy nghiêm vừa toát ra vẻ nho nhã.
- Chào thầy.
Đàm Thụ đứng bên bàn gọi lão.
Đàm Thụ là học trò cũ thời lão còn làm Hiệu trưởng Học viện lính gác.
Sau khi Tào Tuấn Dân được lên làm Cục trưởng Cục an ninh đã đề bạt đám học trò mình đích thân đào tạo thành tài.
Vì là thân tín nên khi không có người ngoài, Đàm Thụ vẫn luôn gọi Tào Tuấn Dân là thầy để thể hiện sự thân thiết.
Tào Tuấn Dân lia bút như bay, không ngẩng đầu lên hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Chuyện về Nghê Tễ ạ.
Đàm Thụ tới gần bàn thưa:
- Cậu ấy đã bị giam trong Cục quản lý quân nhân mấy hôm rồi.
- Thằng bé ấy sớm muộn gì mà chẳng gặp chuyện như vậy, cho nó nếm chút kham khổ cũng tốt.
Tào Tuấn Dân cầm giấy tờ vừa ký xong lên thổi, sau đó đọc kỹ lại một lượt rồi mới ngẩng lên hỏi:
- Sao hả? Vì hai em là bạn cùng lớp cũ nên em muốn chạy chọt giúp nó à?
Đàm Thụ vội chối:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xam-lan/2875987/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.