Chương trước
Chương sau
"À," Băng Mật cười giễu cợt một tiếng, cực kì khinh thường, "Bảo cô mang thẻ tới à, cô cảm thấy tôi cần hả?"
Đuôi mắt dài đẹp đẽ của Tống Ngân liếc nhìn bàn trà, trên đó có một tấm thẻ. Cô ta khoanh tay, nở một nụ cười mà mình tự cho là gợi cảm quyến rũ: "Có cần không thì tôi mặc kệ, dù sao thì tôi cũng mang tới rồi. Bố cậu lo con trai không có tiền tiêu, chuyển khoản thì cậu trả lại, đành phải đưa thẻ tới."
"Lấy về đi." Băng Mật không muốn nói thêm một câu nào với cô ta.
Hắn không hiểu tại sao Băng Vĩ Kiến thích loại phụ nữ này, cô ta cũng chẳng có điểm nào hơn mẹ hắn. Con người bây giờ chỉ thích vẻ bề ngoài thôi ư? Nhưng nhan sắc dù có đẹp đến đâu cũng có ngày già đi, nếu không có một tâm hồn thú vị, vậy lấy gì gắn bó dài lâu?
Tống Ngân vẫn cứ cười, không hề có ý muốn rời đi, phong tình vạn chủng vén tóc, cầm lấy cái thẻ kia đi đến trước mặt Băng Mật, ngẩng đầu nhìn anh chàng đẹp trai 360 độ không góc chết này.
Tên nhóc này... quá đẹp trai, càng nhìn càng thấy hứng thú, vóc dáng cũng không chê vào đâu được, nếu có thể...
Suy nghĩ của Tống Ngân dần lệch khỏi quỹ đạo, cái tay cầm thẻ không không kìm chế được mà chầm chậm đưa về phía ngực Băng Mật. Băng Mật lùi một bước, né tránh cái tay kia, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ. Đằng sau hắn là cái cửa, hắn chỉ cần lùi hai bước nữa là có thể mở cửa.
"Ha ha ha," Tống Ngân cười phóng đãng, trai đẹp như vậy sao có thể bỏ qua, "Bây giờ vẫn còn sớm mà, hay là chúng ta làm một trận đi?"
"Cút!" Băng Mật không nhịn nổi nữa, "Đừng để tôi nói lần thứ ba."
Đây không phải là bồ nhí đầu tiên của Băng Vĩ Kiến muốn làm một trận với hắn, lúc trước đã có mấy người trong sáng ngoài tối ám chỉ với hắn, nhưng không trắng trợn như lần này.
Bỗng nhiên, Băng Mật thấy eo mình bị một người ôm lấy từ phía sau, mùi trà sữa quen thuộc đập vào mũi, là... Đường Ngữ ư?
Cậu ấy vẫn chưa về à?
"Đường......"
"Anh Mật ơi ~" Đường Ngữ ỏn à ỏn ẻn kêu như cún con khiến vẻ mặt hai người đang đứng tan vỡ, "Người đàn bà xấu hoắc này là ai thế?"
Giọng cậu vừa dẹo vừa thảo mai, giống y chang lần trước kêu phóng đãng trong lớp, thậm chí còn hơn lúc ấy.
Băng Mật trả lời Đường Ngữ: "Không biết, chắc là đến lượm rác." Nói xong, hắn mở toang cửa, duỗi tay làm động tác "xin mời".
"Mày!" Lúc này Tống Ngân mới phản ứng được người đàn bà xấu hoắc trong lời tên nhóc điệu đà này là mình, tức bay màu, gương mặt vốn xinh đẹp giờ phút này lại vặn vẹo đáng sợ, "Mày cái đồ ẻo lả nói ai xấu!"
"Bản thân mình bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn trâu già gặm cỏ non? Cô nói xem ai xấu?" Đường Ngữ cãi lại cô ta.
"Mày là đứa nào, đến lượt mày nói chuyện à?!" Tống Ngân tức đến nỗi sắp bốc khói rồi, tự dưng ở đâu ra có thằng nhóc khốn nạn dám nói cô ta xấu, đúng là ức hiếp người quá đáng.
Đường Ngữ hả hê: "Tôi là bạn trai của cậu ấy, đương nhiên là có tư cách nói chuyện rồi."
Tống Ngân cứng đờ: "?!"
Bạn trai?
Là gay?!
Bảo sao lúc trước cô ta có dụ dỗ thế nào Băng Mật cũng không dao động, thì ra là thế. Tống Ngân tức xanh cả mặt, cầm thẻ đẩy hai người xông ra khỏi cửa, lúc bước xuống bậc thang bị trẹo chân suýt thì vồ ếch, khập khiễng chạy đi.
Hai người đóng cửa "rầm" một tiếng, Đường Ngữ ôm Băng Mật cười như được mùa. Cậu vừa mới kích hoạt thẻ "Nhanh trí cứu mỹ nhân", bằng không thì chẳng thể biết Băng Mật bị người ta quấy rầy.
"Vừa nãy tôi thể hiện tốt không?" Đường Ngữ bắt đầu tranh công.
"Hơn cả tốt, như là được ảnh đế nhập vào."
"Há há há, kêu đến nỗi cậu mềm cả chân luôn đúng không?" Đường Ngữ ôm Băng Mật không buông, đẩy hắn lùi về sau, lùi thẳng đến sô pha rồi ngồi xuống.
Đường Ngữ tiện thể ngồi lên đùi rồi ôm cổ Băng Mật, nghe thấy hắn nói: "Đúng vậy, tim cũng run đây này."
"Thế hả, sao tôi không thấy gì hết?" Đường Ngữ chọc chọc ngực hắn.
Băng Mật túm lấy móng vuốt nhỏ đang làm loạn, nghiêm túc nói: "Cô ta là bồ nhí bố tôi mới nuôi."
"... Tôi biết." Đường Ngữ cũng nhìn ra được. Trước đây cậu đã biết sinh hoạt của bố Băng Mật rất buông thả, nhưng không ngờ lại đến mức này. Cậu cũng không dám tưởng tượng nếu bố mình cũng bịp bợm ở ngoài như vậy thì mình và mẹ sẽ buồn cỡ nào.
Băng Mật quen rồi, nhưng cũng đã từng buồn đúng không?
"Đừng lo, tôi không để bụng đâu." Băng Mật thấy lông mày Đường Ngữ nhíu chặt.
Đường Ngữ cúi đầu nói: "Tôi đi trước đây."
Băng Mật giữ chặt tay cậu: "Từ từ đã, bây giờ đã trưa rồi, hay là ăn cơm ở nhà tôi đi. Lần trước chẳng phải cậu tiếc vì không chụp được đồ ăn tôi nấu à, lần này có thể thỏa mãn nguyện vọng của cậu rồi."
Đường Ngữ cười gật đầu đồng ý, nếu cậu có đuôi thì bây giờ nó chắc chắn sẽ vẫy nhanh đến nỗi bay lên trời.
Lần thứ hai hai người cùng nhau đi siêu thị, vẫn là Băng Mật đẩy xe. Đang đi thì bỗng dưng Đường Ngữ trốn ra sau lưng Băng Mật, túm chặt quần áo hắn, lén lút như thể không dám gặp ai.
"Sao thế?" Băng Mật nghiêng đầu nhìn cậu.
"Cậu có thấy mẹ tôi không, đang mua thịt ở đằng trước kìa." Đường Ngữ để lộ một đôi mắt từ sau vai Băng Mật, nhìn thẳng về phía Lý Dư Phân ở chếch đằng trước.
Băng Mật nhìn thấy rồi: "Thế thì sao?"
"Không được để mẹ thấy tôi." Đường Ngữ giữ chặt Băng Mật không cho hắn đi.
Băng Mật rất nghi ngờ: "Vì sao?"
Đường Ngữ khẽ nói: "Dạo này mẹ tôi nghi là tôi đang yêu, sáng nay lúc tôi sửa soạn ra khỏi nhà, mẹ còn hỏi có phải tôi đi hẹn hò hay không, tôi bảo không phải, mẹ không tin. Nếu bây giờtôi xuất hiện trước mặt mẹ cùng với cậu, chắc chắn mẹ sẽ biết đối tượng hẹn hò của tôi là cậu."
Nói lắm như thế, thì ra là lo phải come out với mẹ cậu.
Chờ mãi đến lúc Lý Dư Phân mua xong đồ đi mất, Đường Ngữ mới thoải mái sảng khoái đi ra, lôi kéo Băng Mật mua một đống trái cây.
"Mua nhiều như vậy để tôi lột hết hả?" Băng Mật lườm cậu.
"Chẳng lẽ cậu không ăn à?" Đường Ngữ có rất nhiều lý lẽ.
"Nhưng mà tôi không ăn nhiều như thế."
"Cho nên tôi giúp cậu giải quyết." Đường Ngữ cười hề hề.
Băng Mật: "......"
Trên đường về nhà, mẹ Đường Ngữ gọi điện tới. Đường Ngữ bắt máy: "Hôm nay con không về ăn trưa đâu, buổi tối con mới về."
"... Đi cùng đám bạn thật mà, con trai... Cỡ, cỡ hai ba đứa đó, không có Nòng Nọc... Mẹ yên tâm đi mà, moa moa, con cũng yêu mẹ, tạm biệt!"
Đường Ngữ cúp máy, vừa lúc đến cửa nhà.
Băng Mật vào bếp rửa trái cây, Đường Ngữ cởi áo khoác, thoải mái ngồi xếp bằng trên sô pha. Băng Mật để trái cây đã rửa xong lên bàn trà, Đường Ngữ bèn cầm di động chụp tanh tách, sửa lại một chút rồi lại đăng lên vòng bạn bè. Caption: Quả nho nhỏ ơi quả nho nhỏ, đừng vùng vẫy, hoặc là cưng tự cởi đồ, hoặc là anh cởi cho cưng.
Trên TV đang chiếu anime hành động, Băng Mật ngồi một bên lột trái cây, Đường Ngữ tiện tay lấy một quả nhét vào miệng.
"Ừm, Nòng Nọc lại là người đầu tiên bình luận." Đường Ngữ mở ra nhìn thấy.
Nòng Nọc: Con trai, dạo này mày là lạ chỗ nào ấy, cứ ở với người khác, mày không cần tao nữa thật hả?
Đường Ngữ: Nhiều chuyện thế để làm gì?
Lúc này, Tỉnh Hiến cũng bình luận: A anh Đường Ngữ, cái bàn trà này cũng cùng một kiểu với nhà anh họ em!
"Móa," Đường Ngữ khẽ chửi một tiếng, giơ điện thoại ra cho Băng Mật nhìn, "Cậu em họ này của cậu hình như biết rất rõ nhà cậu, cái gì cũng nhớ rõ."
Băng Mật ngước lên nhìn lướt qua rồi lại lột tiếp: "Nó là họ hàng nhà tôi, tết nhất lễ lạc sẽ thay nhà đến đây tặng đồ."
"Tặng đồ thôi mà cũng nhớ rõ đến vậy, trí nhớ tốt thật. Đúng rồi, cậu ta chưa có ngủ lại ở nhà cậu đúng không?" Trong giọng nói của Đường Ngữ chứa một tí ti ghen tuông.
Băng Mật vừa lột trái cây vừa cười: "Sao tôi lại để nó ngủ ở nhà tôi được? Cậu đang ghen đấy à?"
"Thế thì tốt," Đường Ngữ bĩu môi, "Lần sau tôi đăng phòng ngủ của cậu, xem cậu ta còn nói cùng kiểu các thứ được không."
Tỉnh Hiến nhìn vòng bạn bè của Đường Ngữ, sự nghi ngờ trong lòng ngày một nhiều. Cậu ta mở những bài đăng khác của Đường Ngữ, phát hiện cái nào cũng liên quan đến anh họ. Nếu nói một lần hai lần là trùng hợp, vậy nhiều lần giống nhau, có phải là nói lên một vấn đề...
Chẳng lẽ... anh Đường Ngữ ở nhà anh họ?
Lúc này, Nòng Nọc chat riêng với Đường Ngữ: Ê, có phải mày ở bên anh Băng đúng không?
Đường Ngữ thừa nhận: Đúng vậy.
Nòng Nọc bên kia im lặng vài giây, rồi bùng nổ gửi tin nhắn: Mày là thằng nhóc vô lương tâm!
"Mày bội tình bạc nghĩa!"
"Mày là cái đồ tra nam!"
"Có bạn mới bạn từ nhỏ cũng vứt đi!" Sau đó gửi thêm một cái meme giả bộ khóc lóc.
Đường Ngữ cười hụt cả hơi: Thế thì tuyệt giao đi.
Nòng nọc: Cút đi!
Sau đó hai người cùng vào bếp nấu cơm, Đường Ngữ vẫn cứ chủ động như vậy, giúp Băng Mật đeo tạp dề rồi xắn tay áo rất ra dáng, nhưng mà chỉ làm sai vặt cho Băng Mật thôi, bưng đĩa, đưa muỗng, lấy đồ linh tinh. Hắn bảo làm gì thì cậu làm cái đó, lần này không hề gây phiền toái, Băng Mật thấy thế khen một câu: "Lần này ngoan quá nhỉ."
Đường Ngữ lập tức đắc ý quấn lấy Băng Mật.
Lúc sau, Đường Ngữ chụp được ảnh như mong muốn, nhưng cậu không đăng lên vòng bạn bè mà chỉ lưu lại trong album của mình.
Cậu ăn vạ ở nhà Băng Mật không muốn đi, nằm ngay đơ trên sô pha, trông y như sếp sòng. Chỉ cần Băng Mật không mở miệng đuổi thì cậu có thể nằm đó đến tận cùng trời đất luôn.
520 cực kì biết nhìn mặt đoán ý:【Ký chủ, nhiệm vụ tới rồi nè, kích hoạt "Nụ hôn mật đường", hoàn thành cộng hai điểm.】
【Hai điểm?】Đường Ngữ tưởng hệ thống nói nhầm.
【Đúng rồi, hai điểm.】
Niềm vui tới nhanh như gió bão.
Nhưng mà phải mở lời sao cho thật tự nhiên nhỉ? Không thể nói thẳng ra là chí cốt ơi chúng ta hôn nhau đi được, như thế thì có vẻ không được tình thú cho lắm. Đường Ngữ ngồi trên sô pha thơ thẩn một lúc lâu.
Băng Mật tưởng cậu bị điểm huyệt, bèn vỗ chân cậu một cái: "Có cần tôi giải huyệt cho cậu không?"
"A!" Đường Ngữ rụt chân lại giấu đi, mặt đỏ bừng như thể vừa mới bị sàm sỡ.
Hành động này làm Băng Mật chẳng hiểu gì cả, ngay sau đó, hắn thấy Đường Ngữ xỏ dép chạy vào phòng tắm lầu một.
Băng Mật: "..." Bé con này làm sao vậy, lúc giật mình lúc sợ hãi, lại còn xấu hổ cái gì không biết.
Bỗng dưng, trong phòng tắm có tiếng Đường Ngữ la to: "Chí cốt ơi —— cậu mau qua đây ——!"
Băng Mật nhíu mày, tưởng Đường Ngữ có chuyện gì nên nôn nóng chạy đến phòng tắm, vội vàng đẩy cửa ra, nhưng chỉ thấy Đường Ngữ đứng ngẩn ngơ. Hắn chạy qua sờ Đường Ngữ, vội hỏi có chuyện gì.
Nhưng Đường Ngữ lại chẳng nói gì, chỉ thuận tiện ngã vào lòng Băng Mật, ôm eo hắn, đầu cọ cọ: "Tôi chỉ dọa cậu một chút thôi."
"Cậu..." Băng Mật không biết phải nói gì mới được.
"Hề hề," Đường Ngữ ghé lại bên tai hắn, "Vừa nãy hệ thống lại giao nhiệm vụ mới."
Băng Mật tức giận: "Nhiệm vụ gì?"
"Đây nè." Đường Ngữ chỉ vào môi mình.
Hôn môi?
Băng Mật ngẩn người, hệ thống cậu ấy bảo cậu ấy hôn mình?
Có chuyện này nữa à?
Đây là hệ thống Oan gia hòa hảo, không phải hệ thống yêu đương, hôn cái gì mà hôn, vừa nhìn đã biết là cái đầu kia của Đường Ngữ nghĩ ra, lại còn đổ thừa cho hệ thống người ta.
Băng Mật bật cười, phối hợp với Đường Ngữ: "Nên cậu muốn tôi trả lời ba phút?"
"Ừa á, tối thiểu ba phút, không có thời gian tối đa." Lúc nói ra Đường Ngữ còn hơi thẹn, nói vậy như thể ám chỉ Băng Mật có thể hôn nhiều hơn ba phút.
Băng Mật thông minh như thế, sao lại không hiểu ý Đường Ngữ?
Hai người bắt đầu nói ám hiệu với nhau.
Đường Ngữ: "Nụ hôn mật đường."
"Mười phút." Băng Mật.
"Mười, mười phút... ưm...!" Lời nói kế tiếp của Đường Ngữ bị chặn lại.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Hotboy trường: Tôi không tin là mười phút mà cậu cũng có thể canh đúng lúc đòi dừng.
Bé Đường: Không phải tôi tính giờ đâu!
520: Ừ hử, là tui đó.
- --
*Khoai tây xàm xí: Chương mới lúc nửa đêm, như drama luôn đăng giờ hành chính=]] Mà tui thắc mắc tóa mụi ngừi ơi, vì seo tui ún quá trời tà tữa mà ngừi tui khum bao h có mùi tà tữa??? Tui cũng mún có mùi tà tữa ngon miệng như Đường Ngữ, dù tui hong được ngon miệng như ẻm.
*Hoàng Thượng: Đường Ngữ có Băng Mật lột nho cho, tui không có ai lột cho nên tui ăn cả vỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.