*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mắt thấy trời lại sắp tối, Bạch bán tiên liền đá đá Nhị Bạch, nói: "Đừng ăn nữa, mau chóng về thôn." phải mau tìm đại tiên tính xem, Lão đầu có khả năng nào đã đắc tội với ai không, nếu không làm sao người vừa chết, thì hết mấy người trong nhà đều luân phiên nhau gặp phải tà cơ chứ.
Thiếu niên vươn eo, tiếu ý uyển chuyền nói: "Ca Ca, ta thấy ngươi vẫn là đừng quay về, từ trong thôn đi ngang qua thì cái thôn đấy đã không còn nhân khí nữa rồi." thiếu niên nhấc tay chỉ chỉ về một hướng, nói: "Đi theo hướng đó, thì có khi còn có một con đường sống."
Bạch bán tiên cau mày, kéo Nhị Bạch dậy, trong lòng đang cân nhắc lời của cậu có mấy phần đáng tin.
Thiếu niên nhướn mày, nói " Ca Ca không tin?"
Bạch bán tiên nhìn cậu, mím môi không nói chuyện.
Thiếu niên ý vị thâm trường cười, nói " Ca nên tin ta một lần đi."
Thiếu niên cởi găng tay đen xuống, trên tay lộ ra một chuỗi lắc tay, trên mu bàn tay còn trang trí một hàng lục lạc, chỉ thấy cậu tùy tiện vẫy tay mấy cái, theo đó ở phương xa lại truyền đến một tràng tiếng chuông lục lạc, tiếng chuông thanh lãnh nghe đâu rất quen thuộc. Trước lối vào bãi tha ma, một hàng người tựa người giấy lướt bay phiêu phiêu xuất hiện, trên thân mặc đồ đen, đầu đội đấu lạp che màn mỏng, thiếu niên từ trong lùm cỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xac-chet-giai-nhan/1139759/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.