*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch bán tiên dùng cả tay chân vật lộn bò từ trong hố lên, hai tay Nhị Bạch còn đang phát run, vẫn còn đứng cứng đơ ở trong hố, Bạch bán tiên tát một cái lên mặt Nhị Bạch, tay của Bạch bán tiên đánh đến phát đau, mà Nhị Bạch vẫn đứng bất động ở đấy.
"Đệch, ngươi còn không chạy a...." Bạch bán tiên gắng sức túm Nhị Bạch kéo lên, mà y cứ như có lực lượng thần bí nào đó cố định lại.
"Sư sư phụ...con không thể động! chân....chân không nghe theo sai khiến...huhuhu..."
Bạch bán tiên cuống quýt cả lên!
Không dễ gì kéo Nhị Bạch lên trên, cũng không quản đông tây nam bắc nữa, chạy vụt đi theo gió. Trong lòng Bạch bán tiên sốt ruột, nên dưới chân vừa vấp thì đã té xuống. Đợi hắn bò dậy, thì ngó thấy trên mặt của Nhị Bạch toàn là máu, trên trán bị đập đến nở hoa rồi, không biết là bị vật gì đập trúng.
Đột nhiên, một tiếng vang trầm đục truyền tới, giống như ra sức đẩy ra cánh cửa nặng trĩu, có thứ gì muốn ra ngoài.... Bạch bán tiên co rút cổ, vểnh tai lên nghe.
"Bánh bánh......bánh....." Nhị Bạch ôm lấy chân của Bạch bán tiên, con mắt đều sắp lòi ra ngoài, tay thì chỉ ngôi mộ hoang.
"Bánh? Bánh gì cơ?" Bạch bán tiên đẩy Nhị Bạch ra, ngươi cứ ôm ta như thế, thì cả hai ta khó mà chạy thoát được đấy?
"Con con x3....." ( x3 có nghĩa là còn ba lần 'con' nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xac-chet-giai-nhan/1139758/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.