Không biết ngủ đã bao lâu, Vạn Ninh đột nhiên thở dốc vì kinh ngạc sau khi mở mắt.
Đầu óc còn hỗn độn, hắn chưa rõ ràng lắm tình huống hiện tại, gương mặt lạnh lùng của thần sử đột nhiên hiện lên trong tâm trí.
“A Bạch!” Hắn bừng tỉnh, hoảng hốt tìm kiếm trước ngực.
Dường như bản thân đã nằm trong chăn ấm từ lâu, tiểu bạch xà trơn nhẵn trượt xuống bụng, cũng được sưởi ấm.
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, không có gió tuyết, đương nhiên cũng chẳng có vàng bạc tài bảo. Bên ngoài, bão tuyết vẫn liên tục trút xuống, trong phòng có đốt chút lửa nên tương đối ấm áp, không biết bao lâu, hình ảnh trước khi hắn dường như chết cóng luôn phảng phất tựa một giấc mộng. Sau khi hắn tỉnh lại liền không thấy tăm hơi.
Vạn Ninh vỗ về con tiểu bạch xà đang ngủ say trên bụng mình, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn và cảm kích. Đã nghĩ, vạn nhất khi hắn tỉnh lại thì A Bạch đã….Cuống họng lập tức chua xót, hai mắt ẩm ướt, ngay cả dạ dày cũng cảm thấy đau đớn.
“May mắn là ngươi vẫn còn ở đây………” Hắn chùi chùi mắt, hấp hấp cái mũi, nâng tiểu bạch xà tới bên môi, nhẹ nhàng hôn lên đầu rắn trơn nhẵn, trắng noãn.
Nhớ đến chuyện A Bạch nói, thiên kiếp lần đầu tiên, A Hổ chịu thay y chịu một đạo lôi quang nên y không hề hấn gì, hắn thầm nghĩ, phải chăng mình cũng đã vượt qua khảo nghiệm? Hẳn là thần sứ biết y chí của hắn kiên định tới chừng nào, cho nên hai vị ấy sẽ không tới nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-yeu-quan-phu-nhan/1352441/chuong-21-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.