Buổi sáng, Vạn lão gia và Vạn đại nương cùng nhau đến gọi cậu con trai cùng a Bạch dậy. Ngay cái lúc đứng trước giường, đập vào mắt cái quang cảnh nho nhỏ mới hiện ra, hai vị lão trưởng bối chính là ngốc lăng một chỗ, chuyên chú mà nhìn.
Vạn đại nương kéo kéo tay áo Vạn lão gia, nhỏ giọng hỏi.
“Ai, cha nó a, a Bạch vì cái gì không có mặc quần áo?”
“Ai ơ, chẳng phải rất nhiều nam nhân có thói quen không mặc quần áo ngủ sao!”
“Vậy vì gì mà a Ninh cũng không còn mặc quần áo a?”
“Ai ơ, a Ninh đôi khi cũng không mặc quần áo ngủ nha!”
“Thế vì sao hai đứa nó lại ôm nhau ngủ một chỗ như vậy?” (Chết cười!=))))
“Ngốc, đương nhiên là bởi vì bọn chúng trước khi ngủ đã cởi đồ rồi, buổi đêm thấy lạnh nhưng lại lười nên liền ôm nhau cho ấm chứ sao!” (Vạn lão gia luôn luôn chí lí như vậy a!)
Vạn đại nương nhìn nhìn Vạn lão gia.
“Ông già này, là ông không biết suy nghĩ hay là do tôi nghĩ quá nhiều?”
(Đại nương a, là đại nương đúng, đại nương đúng đó! *hú hét*)
“Lão bà bà, tóm lại hai đứa chúng nó tình cảm rất tốt, chúng ta không nên làm phiền, đi a, đi a!” Đẩy, đẩy, đẩy.
“Đi, đi đâu cơ?”
“Trời còn chưa sáng hắn, hai chúng ta ra chợ dạo một vòng rồi mua chút gì về nấu cơm đi!”
“Có thể là bọn chúng, bọn chúng....”
“Được rồi được rồi, đi mau nào, chú ý xem đường....”
===========================================================================
Sắc trời tranh sáng tranh tối, chim choc thức dậy từ sớm, đã ăn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-yeu-quan-phu-nhan/1352430/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.