“Ôi… cái này quá cũ, cái này thì rách quá, còn cái này…không hợp với ngươi lắm…”
Vạn Ninh lật tới lật lui tủ quần áo, lấy ra rồi lại cất vào hết bộ này đến bộ khác. Hắn chỉ là dân thường, làm nghề lao động chân tay, quần áo trong nhà đều bằng vải thô, màu sắc không đen thì xám, nhìn sao cũng không thể ướm lên người vị mĩ nam tử trắng từ đầu đến chân này được.
A Bạch khẽ mở đôi mắt màu xanh biếc, quay đầu lại nhìn.
“À… ừm…” Vạn Ninh buồn phiền nhìn tủ quần áo càng lúc càng bừa bộn.
“Chọn đại một bộ đi, mặc được là được rồi.” Thấy Vạn Ninh buồn bực như vậy, A Bạch liền tiện tay cầm lấy một tấm áo đơn nhạt màu. “Bộ này đi!”
“Không được đâu, bộ đó có vẻ bẩn rồi.” Vạn Ninh có hơi ngượng muốn giật lại tấm áo đó.
A Bạch lùi một bước, không chịu nghe theo.
“Chẳng lẽ ngươi chưa giặt cái áo này bao giờ?”
“Giặt thì giặt rồi, nhưng mà…”
Vạn Ninh còn chưa nói hết câu, A Bạch đột nhiên vùi mặt vào chiếc áo, khe khẽ hít vào một hơi.
“Ưm~ Có mùi của A Ninh…”
Đôi mắt màu lục nọ vốn đang vùi trong tấm áo chợt ngước lên nhìn khiến Vạn Ninh, khiến hắn giật nảy cả người, mặt đỏ chân run, mãi cũng không thể bình thường trở lại.
A Bạch nở nụ cười ấm áp, bước đến bên giường rồi ngồi xuống.
“Đêm nay ta ngủ ở đây phải không?” Y cúi người, khẽ khàng hít hà tấm chăn vừa được thay mới. “Có mùi nắng, có cả mùi của ngươi.”
“B-b-bởi vì h-hôm qua mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-yeu-quan-phu-nhan/1352428/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.