“Tiểu ca, có thể bán cho tôi thứ anh trên tay anh không?”
Buổi trưa sau khi bán hết đống gỗ, Vạn Ninh đang ngồi ở bên vệ đường, nghịch mấy thứ kì lạ mà bữa trước nhặt được trong căn miếu thì một cô gái trẻ đi cùng người hầu hỏi hắn như vậy.
“Hở? Cái này ấy à?”
“Phải, tôi từ xa đã nhìn thấy ánh sáng của nó, hẳn phải là bảo thạch hiếm có! Hơn nữa, hình dáng của nó lại nhẵn nhụi như vậy, quả là hiếm thấy! Anh bán cho tôi được không? Tôi mua anh mười lượng.”
“Mười, mười lượng!” Vạn Ninh kinh ngạc đứng phắt dậy, dẫu hắn có đốn củi cả năm trời cũng chẳng đến được con số này đâu! “Ba, ba miếng đáng giá mười lượng á?”
“Gì cơ? Anh có ba miếng cơ à? Vậy đương nhiên phải đưa anh ba mươi lượng rồi!” cô gái trẻ ra hiệu, người hầu lập tức móc ra số bạc trắng sáng lấp lánh, đưa cho Vạn Ninh.
“Gượm, gượm đã! Vậy nhiều quá rồi!” Vạn Ninh rút tay lại không dám nhận. “Hơn nữa, vị cô nương này ơi, cái thứ đồ chơi này chỉ là vảy rắn mà thôi…”
“Vảy rắn? Sao có thể như vậy được! Chớ nói thứ này nhìn cái liền biết là bảo thạch hiếm có, anh bảo là vảy rắn ấy à, đời nào có con rắn lớn như vậy chứ? Tiểu ca, có khi nào anh chê tôi ra giá thấp hay không?” Cô gái trẻ này từ trước đến nay đã thích cái gì thì phải có bằng được, thế là lại đánh mắt ra hiệu cho người hầu.
“Không, không không cần đâu, mười lượng là đủ rồi!” Thấy người hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-yeu-quan-phu-nhan/1352422/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.