Lại một mùa xuân nữa đến trên đỉnh Nga My.
Mùa xuân khoác cho rừng Tử Trúc chiếc áo gấm rực rỡ thêu trăm hoa vạn sắc. Mấy gốc đào trước sân trúc gian của ta cũng đâm chồi nảy lộc, xòe bung cánh mỏng khoe màu hồng phơn phớt tươi thắm.
Ta vừa muốn ngắm hoa, lại vừa muốn lười nhác nằm dật dựa, vì thế Tiểu Bạch bắc một chiếc giường cạnh bên cửa sổ, để ta có thể nằm nhìn ra bên ngoài, tiện cả đôi đường. Ta nằm rúc trong lòng Tiểu Bạch, thấy ngàn cánh đào mơn mởn rơi rụng lất phất, đương cái độ rực rỡ nhất ấy, chúng buông mình lìa cành.
Ta hỏi:
"Tại sao hoa đào lại rụng khi chưa tàn?"
Tiểu Bạch châm một ấm trà, thong thả đáp:
"Hồng nhan tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạc đầu (1),có lẽ chúng sớm lìa cành bởi không muốn ai thấy dáng vẻ héo úa của mình, để trong mắt người đời, vẻ đẹp đẽ diễm lệ ấy là bất tử..."
(1) Tạm dịch: Xưa nay má hồng tựa danh tướng, Chẳng để nhân gian thấy bạc đầu
Ta cái hiểu cái không, chỉ vờ gục gặc đầu ra vẻ thông thái.
Tiểu Bạch bật cười, cọ cọ vào trán ta, trầm lặng một lúc, lại bảo:
"Nếu... Có một ngày, vi huynh không còn tốt đẹp như Thanh nhi vẫn nghĩ, Thanh nhi... sẽ làm thế nào?"
Ta dụi dụi đầu trong lòng hắn, lo lắng hỏi:
"Lúc đó thì ca ca sẽ không thương Thanh nhi nữa sao?"
Tiểu Bạch dịu dàng vuốt mấy lọn tóc bị gió thổi rối tung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-yeu-ngoc-giao/3266490/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.