Người viết: Ngọc Giao
Tiểu Bạch cái gì cũng tốt, dùng ánh mắt biến thái dò đi xét lại hắn năm trăm năm, ta chỉ tìm được một khuyết điểm - không biết có được tính là khuyết điểm hay không - cuồng trà.
Tiểu Bạch có sở thích sáng sáng đều ngồi đánh đàn thưởng trà, tao nhã vô cùng. Giống như bây giờ vậy, hai mắt mông lung trong làn khói trà nghi ngút, mờ ảo, cơn gió vờn nhẹ lên mái tóc đen xõa dài của hắn, tạo nên không khí ưu nhã, tĩnh lặng.
Ta có chút bất mãn, bổ nhào vào lòng hắn, giở trò xấu.
Tiểu Bạch hoàn toàn không để ý đến ta, vẫn thong dong thưởng trà của hắn.
Tức giận. Ta thật sự tức giận. Cốc trà kia có gì đẹp chứ? Tại sao Tiểu Bạch chỉ nhìn nó mà không để ý ta?
Ta lấy hai tay ngang ngược che hai mắt hắn lại:
" Không cho Tiểu Bạch nhìn nó nữa, không cho nhìn, không cho nhìn!!!"
Tiểu Bạch cười khẽ, không hề tức giận, nhẹ nhàng đặt cốc trà xuống:
"Ừ, không nhìn."
Khóe môi của hắn tạo thành một độ cong hoàn mỹ, ngữ điệu có phần ôn hòa, yêu chiều, khiến ta như đánh một quyền vào bông gòn, thật sự khó chịu. Ta giằng cốc trà của hắn, phụng phịu nói:
"Huynh nổi giận một lần sẽ chết sao? Đừng trưng ra vẻ mặt thục nữ ấy, khiến ta cứ cảm thấy tội nghiệt đầy mình ... Khụ khụ..."
Nói được một nửa thì ta bị vị đắng nghét của trà làm cho họ sặc sụa. Chẳng lẽ quả báo là có thật???
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-yeu-ngoc-giao/3266469/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.