Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Bối Bối không nhịn được thoáng nhăn lại, nhìn bóng lưng của hắn, bĩu môi nói thầm: “Cám ơn cái gì cơ chứ, mặc dù ta là không hài lòng về ngươi, nhưng là ta cũng đã hạ thuốc xổ ngươi cho đỡ tức mà.”

Tai nghe thấy những lời thầm thì của nàng, Thương Tuyệt Lệ bả vai cứng đờ không chịu nổi, đột nhiên quay đầu lại, hung tợn trơ mắt nhìn Bối Bối, ngay lập tức, giống như hắn chợt nhớ ra cái gì vội vàng tránh ánh mắt đi chỗ khác, không dám thốt ra nửa lời trách cứ giận dữ.

Thấy thế, Bối Bối thật sự là không nín được: “Thương Tuyệt Lệ, ngươi khó chịu thì nói ra, dù sao ta cũng không ngại gì mà không nói cho ngươi biết, chính là ta hạ thuốc xổ ngươi, bởi vì ta cũng không thích ngươi. Chúng ta là chán ghét lẫn nhau, cho nên cùng công kích cũng không còn cái gì không đúng, sao ngươi lại phải liều chết nín nhịn chứ.”

Nàng cho là hắn muốn nín nhịn sao? Nhân loại ngu xuẩn, nếu không phải vì vương, hắn sao phải khiến bản thân đến mức gần như bị nội thương mà!

Bực bội nhíu mày, hắn cúi đầu đi ra ngoài, chỉ là thân thể căng cứng thể hiện sự kiềm chế của hắn.

Sau khi cửa bị đóng lại một lần nữa, Bối Bối vỗ vỗ trán, không nói gì tự hỏi trời xanh: “Cô Ngự Hàn cái…đồ đại ngu dốt kia, cho là như vậy ta sẽ hồi cung sao? Thật là một con lừa ngu ngốc!”



Ban đêm, Bối Bối nằm ở trên giường lật qua lật lại không ngủ được, ngoài cửa sổ, gió thổi vi vu.

Nàng nhìn ngoài cửa sổ, dưới trăng, bóng hoa và cây đều in thành những vết đen hắt lên cửa sổ, chập chờn loang lổ, cảm giác đêm khuya rất thanh tĩnh hoang vắng.

Cuốn chặt chăn bông, một lần nữa nàng lại chịu không nổi mà buồn bực, lạnh chết mất!

Không có cốt khí, nàng lạnh tới mức khuôn mặt trở nên nhăn nhúm xấu xí, không tự chủ được bắt đầu nhớ nhung tới cái gối ôm ấm áp dễ chịu. Hắn chết ở chỗ nào? Tối nay không đi vào giúp nàng ngủ?

Tầm mắt liếc ra cửa một lần lại thất vọng một lần, nàng nhịn không được nói nhỏ.

“Đại ấm lô chết tiệt, còn không xuất hiện, đồ quỷ chán ghét…”

Trong bóng tối, trướng rèm đột nhiên bị vén lên, theo đó là tiếng cười trêu chọc: “Tiểu Bối Bối, không phải ta đã tới đây rồi sao?”

Vừa dứt lời, một cái thân thể ấm áp đã chui vào trong chăn, lập tức đem nhiệt độ lạnh lẽo trong chăn đuổi đi một nửa.

Cô Ngự Hàn đưa tay ôm cơ thể lạnh lẽo kia kéo vào trong lòng, đưa tay vuốt ve lưng nàng, giúp nàng ấm áp.

Thật ấm! Vì một giấc ngủ ngon, nàng quyết định… tạm thời lui binh: “Cô Ngự Hàn, nợ nần của chúng ta còn chưa tính xong, chờ ta ăn ngủ no nê đã… rồi sẽ tiếp tục … tính, a…”

Không nhịn nổi, nàng bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, không còn cách nào khác, đêm đã rất rất khuya, nàng đợi cái gối ôm đã quá lâu.

Thoải mái ấm áp bao quanh nàng, khiến cơn buồn ngủ của nàng tràn đến, ánh mắt của nàng mơ mơ màng màng híp lại, ngay cả thanh âm cũng bắt đầu mơ hồ không rõ.

“Được, ngủ dậy tiếp tục tính toán.” Cô Ngự Hàn nhìn khuôn mặt ngủ gật của nàng, trên môi nở ra một nụ cười tiểu nhân đắc chí, cố tình trở về phòng muộn như vậy, đợi khi tinh lực của nàng đã chống chọi đến cực hạn mới đi vào, nàng sẽ không có khí lực gây hấn với hắn.

“Ưm ưm… con lừa to ngu ngốc…” Bối Bối kéo dài âm cuối, nhưng sau một chốc, đã hoàn toàn rơi vào trang thái ngủ say.

Hắn ngẩn người, con lừa to ngu ngốc? Là mắng hắn sao?

Nhíu mày, hắn cảm thấy cái… từ hình dung này có chút mới mẻ, chưa từng có người nào hình dung về hắn như vậy nha, đương nhiên, cũng hiếm, hoặc hầu như không có người nào nào dám miêu tả hắn – đại vương cao cao tại thượng[1] như thế.

Nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi của nàng, hắn nghiêng đầu hôn lên trán nàng: “Ngủ ngon đi.”

Bối Bối hơi xê dịch đầu, mí mắt giật giật, sau đó mở mắt.

Mơ hồ tròn mắt nhìn, chậm rãi, khi nàng phát hiện ra bản thân đang ở trên một chiếc xe ngựa, nàng đột nhiên tỉnh táo, ngồi bật dậy, phía sau đồng thời vang lên thanh âm trêu chọc.

“Tiểu Bối Bối, ngươi rốt cục tỉnh a, tưởng còn muốn ngủ.”

Nàng vừa quay đầu lại, đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn đang mang vẻ mặt dò xét nàng.

Cố gắng hiểu rõ tình trạng hiện tại, nàng liên tưởng đến một sự thực, đó chính là, cái… tên nam nhân đáng ghét này dĩ nhiên không đợi có sự đồng ý của nàng, thừa lúc nàng ngủ mang nàng lên trên xe ngựa!

“Cô Ngự Hàn, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Nàng biết rõ còn hỏi.

Nhún nhún vai, hắn nhìn nàng lành lạnh, đôi mắt lưu chuyển ánh sáng nóng bỏng: “Đương nhiên là hồi cung a, ngươi ra cung chăm sóc dân tình đã đủ lâu, nếu không trở về tẩm cung của ngươi sẽ phủ đầy mạng nhện đó.”

Cúp mí mắt xuống, nàng cúi đầu rủa thầm, nhưng cũng không thể tránh được, đang ở dưới mái hiên nhà người ta[2], không thể không cúi đầu.

Mặc dù bộ dáng thảnh thơi của hắn như bọn tiểu nhân đắc chí khiến nàng nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà…

“Cô Ngự Hàn, muốn ta theo ngươi hồi cung cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.” Con ngươi của Bối Bối chuyển động suy nghĩ, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển.

Khẽ hừ nhẹ, hắn nghiêng người, ghé sát vào mặt nàng, chủ tâm đùa nàng: “Ta không đáp ứng điều kiện của ngươi vẫn có thể đem ngươi mang về cung.”

Hắn nói không sai!

Bối Bối rất nhụt chí phát hiện bản thân ở trước mặt hắn một điểm phản kháng cũng không có, nàng là một người thường, làm sao có thể đấu nổi với một con rắn có pháp thuật.

Ai… thật uể oải.

Thấy bộ dáng buồn bã ỉu xìu của nàng, hắn đưa tay vuốt vuốt sợi tóc sau khi ngủ dậy có chút rối loạn của nàng: “Ủ rũ nhanh vậy sao, không giống tác phong tiểu Bối Bối của ta nha. Nói đi, muốn thế nào ngươi mới bằng lòng theo ta hồi cung.”

Cố giấu những tia sáng giảo hoạt thoáng xẹt qua đáy mắt, nàng âm thầm lưu ý cười trộm, hình như… lừa được hắn rồi.

Che dấu đáy mắt xảo trá, nàng ngẩng đầu: “Ngươi không được tiếp tục phái người đi tìm Khả Y.”

“Sao? Khả Y? Ai?” Hắn hơi mù mờ, hắn phái người đi tìm cái gì mà Khả Y bao giờ?

Nắm tay quơ quơ ở trước mặt hắn, nàng tức giận: “Ngươi đừng giả bộ ngu với ta, ngươi rõ ràng phái Thương Tuyệt Lệ đi bắt Khả Y! Ta cũng biết!”

Thấy bộ dáng nghiêm túc của nàng, hắn suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra nổi nhân vật Khả Y nào mà hắn đã hạ lệnh đi bắt.

“Ngươi bỏ ngay cái bộ dáng ngu ngơ đó cho ta!” Bối Bối nhịn không nổi, thanh âm bật cao lên.

Hắn đưa tay nắm lấy tay nàng đang huơ trước ngực, nghiêng đầu, đưa tay vén rèm cửa sổ lên, chỉ thấy Thương Tuyệt Lệ cưỡi ngựa ở bên cạnh, hắn gọi một tiếng: “Tuyệt Lệ.”

Nghe tiếng gọi, Thương Tuyệt Lệ quay đầu cúi người: “Có thuộc hạ.”

“Ai là Khả Y?” Hắn trực tiếp đem vấn đề ra hỏi.

Thương Tuyệt Lệ nghe vậy, thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa té xuống, hắn có chút kinh dị nhìn Cô Ngự Hàn, vương lại quên tên một mỹ nữ? Cái này cũng quá kỳ quái, vương trước kia những lời về nữ nhân đã qua tai thì không bao giờ quên, hiện tại lại mang vẻ mặt nghi hoặc hỏi hắn Hà Khả Y là ai!

_____

[1] Cao cao tại thượng:

là từ chuyên để chỉ khí phách vương giả của vưa chúa, luôn ở trên đỉnh cao hơn mọi người. Tuy nhiên cũng dùng để miêu tả những người kiêu ngạo có quyền lực nữa. Cách hiểu khác là luôn ngồi mà chỉ tay năm ngón!

[2] Đang ở dưới mái hiên nhà người ta:

đang được người ta giúp đỡ, che chở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.