Gió, lẳng lặng mà quét qua rừng lá cây khô, ngẫu nhiên làm vài chiếc lá cây vẫn còn mang theo màu xanh nhạt rơi xuống, mặt khác chỉ còn lại có âm thanh của những tán cây tùng rì rào cộng hưởng.
Bối Bối ngay từ đầu đã kinh ngạc, đến khi đã hiểu những gì đang xảy ra, lửa giận một lần nữa tí tách mà bùng lên
Nàng vung tay thoát khỏi tay Tiểu Ngoan, hung hăng hất ra, mắt hạnh trong trẻo như muốn xuyên thủng cơ thể người khác: “Tiểu Ngoan, thì ra ngươi luôn luôn đều giả ngây giả dại trước mặt ta!”
“Không, không phải như thế, tiểu Bối, ngươi hãy nghe ta nói.” Tiểu Ngoan trong lòng thắt lại, tại lúc Bối Bối dùng sức hất tay của hắn ra, hắn cảm giác lòng của mình bị đánh một chưởng mạnh.
“Ngươi câm ngay. Tiểu Bối là cho ngươi gọi sao? Ngươi đến gần ta đến tột cùng có mục đích gì? Có phải muốn lợi dụng ta để hại Cô Ngự Hàn hay không?”
Bối Bối từng bước từng bước lui ra sau, rời xa Tiểu Ngoan, trong mắt dần dần dâng lên phòng bị lẫn phẫn nộ, tự mắng bản thân ngu xuẩn mà phẫn nộ, mắng bản thân dĩ nhiên còn vì địch nhân mà cáu kỉnh, mà giận dỗi với Cô Ngự Hàn, càng thêm phẫn nộ bản thân dĩ nhiên còn vì một tên lai hồ giả ngây giả dại mà đau lòng khi hắn bị thương mà khóc vì phẫn nộ.
“Ngươi … này thực sự là người âm hiểm hèn hạ, rõ ràng pháp lực cao cường, mà còn làm bộ để cho người ta đánh ở đầu đường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002486/quyen-2-chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.