Bối Bối nhân cơ hội gia tăng cước bộ chạy trốn, nhưng càng chạy càng chậm, mới vừa rồi bị Hắc Khi Dạ đánh một chưởng, ngực càng ngày càng đau, đột nhiên, nàng cảm giác yết hầu trào lên vị ngọt, không ngừng mãnh liệt mà nôn ra một ngụm máu tươi.
“Nôn…” Nàng lại nôn một búng máu, thân thể từ từ suy yếu dần.
Nhưng vào lúc này, thanh âm Cô Ngự Hàn phẫn nộ gầm đến chấn động trời xanh đưa đến: “Tiểu Bối Bối!”
Bối Bối nghe được thanh âm quen thuộc, miễn cưỡng mà chống đỡ thân thể chính mình, ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đang bay về phía nàng, lộ ra vẻ suy yếu, cười một tiếng: “Cô Ngự Hàn, rốt cục ngươi đã tới.”
Hắn bay nhanh rơi xuống trước mặt nàng, vững vàng mà tiếp được thân thể lảo đảo lay động của nàng, lòng tràn đầy vẻ lo lắng khôn cùng: “Tiểu Bối Bối, ngươi thế nào? Bị thương ở chỗ nào, mau nói cho ta biết.”
Bối Bối gắt gao bám chặt bờ vai của hắn, rời khỏi lồng ngực ấm áp trên người hắn, hữu khí vô lực mà nói: “Ngực của ta đau quá, tựa như có lửa thiêu đốt vậy.”
Cô Ngự Hàn đem một tay nâng lưng nàng, một tay đưa đến thăm dò lồng ngực của nàng, cảm giác được tim của nàng đập hỗn loạn mà vô lực, hiển nhiên là bị nội thương, hắn ngưng tụ chân khí tại lòng bàn tay, nhanh chóng đưa chân khí vào nhằm giảm bớt đau đớn cho nàng.
“Tiểu Bối Bối, ai đem ngươi đả thương thành như vậy? Tiểu Ngoan? Hắc Khi Dạ?” Cô Ngự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002484/quyen-2-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.