Chương trước
Chương sau
Quan Hoa tiểu Hầu gia bị người ta đưa đến trước ngự thư phòng.

Dọc theo đường đi, lòng của hắn có chút không yên, nghe nói Vương hậu nương nương cũng ở đó, sẽ không phải là muốn truy cứu chuyện hắn dùng sức mạnh muốn cưỡng đoạt Hà Khả Y chứ?

Hắn đổ mồ hôi lạnh, tay chân bắt đầu phát run, căn dặn cung nữ bên cạnh:“Ngươi đi tìm Huyên Trữ công chúa lại đây, nhanh đi, nói...... nói với nàng ấy mau tới cứu mạng.”

“Vâng.”

Rất nhanh sau đó, Quan Hoa tiểu Hầu gia đã bị đưa vào ngự thư phòng.

Bối Bối ngồi ở bên cạnh Cô Ngự Hàn, nhìn thấy vẻ mặt đậm mùi son phấn của tiểu Hầu gia ở dưới đài, không khỏi nheo mắt lại, tên vô lại xấu xa này, vừa nhìn đã khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm.

Nghĩ đến dạng người này từng có hành động thô bạo đối với Khả Y, còn lưu lại dấu vết ghê tởm này trên người Khả Y, tay của Bối Bối đặt bên người không khỏi siết chặt thành quyền.

Thật muốn giẫm chết tên này

Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng cầm tay của nàng, trấn an cảm xúc kích động của nàng, sau đó tỏ ra vẻ mặt gió êm sóng lặng nâng mắt nhìn về phía Quan Hoa tiểu Hầu gia.

“Chân của Tiểu Hầu gia có đỡ không?”

Câu hỏi của hắn mới được nói ra, Bối Bối liền véo thắt lưng của hắn một cái, còn khách sáo cái quỷ gì, trực tiếp cho đại bản(*) hầu hạ tên tiểu Hầu gia không biết xấu hổ kia.

Quan Hoa tiểu Hầu gia hạ thấp mi mắt, tỏ ra cung kính, kì thực che giấu giảo hoạt trong đáy mắt, giọng nói của hắn đáng thương sụt sịt than khóc:“Ngu đệ tạ ơn Vương quan tâm, chân này, chỉ sợ bị Hà Khả Y làm cho tàn phế đi, nữ nhân đó thật nhẫn tâm, Vương ngài phải thay ngu đệ lấy lại công đạo a.”

Cái gì?

Bối Bối dường như muốn nhảy dựng lên, tên tiểu Hầu gia chết tiệt này, thế nhưng lại còn dám vu khống Khả Y!

Tuấn mi của Cô Ngự Hàn âm thầm nhíu lại, thoáng thi pháp giữ lấy nàng.

Cảm giác mình lại bị hắn giữ lại, Bối Bối có giận mà không thể phát ra, chỉ có thể giương mắt nhìn, được rồi, xem thử coi hắn trả lại cho mình công đạo gì, nếu nàng không bằng lòng, nàng liền cho da hắn có chút căng thẳng.

Buồn bực đem mắt nhìn sang một bên, nhiều nhất cũng chỉ liếc mắt nhìn tên tiểu Hầu gia đó một cái, nàng sợ mình không ăn nổi cơm, rất nhiều dầu mỡ!

“Tiểu Bối Bối, ngoan một chút, muốn phạt người thì phải có chứng cớ, không có nhân chứng nhìn thấy tận mắt, để khiến cho tiểu Hầu gia tự mình thừa nhận tội trạng.” Giọng nói điềm tĩnh của Cô Ngự Hàn vang lên bên tay của nàng.

Chứng cớ? Đúng vậy, nàng như thế nào quên mất, nếu tiểu Hầu gia không chịu nhận, chỉ bằng lời nói của một mình Khả Y thì không thể định án, nơi này không có xét nghiệm dấu vân tay để điều tra.

Thật tức a!

Cô Ngự Hàn cao thâm khó lường đánh giá Quan Hoa tiểu Hầu gia một chút, thấy ánh mắt của hắn lóe ra, một tia lạnh lùng nghiêm nghị lướt qua đáy mắt.

Vẫn duy trì dáng vẻ ung dung thản nhiên, Cô Ngự Hàn hỏi không chút để ý:“Dựa theo cách nói của Quan Hoa tiểu Hầu gia, vì sao Khả Y đánh chân của ngươi thành như vậy?”

“Không sai, chính là con tiểu tiện nhân kia, nàng ta muốn câu dẫn ta, ta đường đường tiểu Hầu gia làm sao có thể muốn một ả tàn hao bại liễu bị người ta bỏ, ai biết nữ nhân kia liền thẹn quá thành giận, thừa lúc ta chưa chuẩn bị ra tay độc ác với ta.”

Quan Hoa tiểu Hầu nói dối mà vẫn ra vẻ lý lẽ hùng hồn, còn biểu hiện tức giận không thôi, giống như thật sự từng bị kẻ bất nhân quấy rầy.

“Không phải, là hắn muốn thô bạo đối với Hà Khả Y, cho nên Hà Khả Y mới có thể phản kháng đá giá gỗ nện xuống làm thương chân của đường huynh.” Huyên Trữ công chúa đi vào, giọng điệu chỉ trích.

Quan Hoa tiểu Hầu gia lờ mờ không hiểu một chút, hắn gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi:“Huyên Trữ đường muội, lời này cũng không thể nói lung tung a.”

“Ta không có nói lung tung, lời này là ngươi chính miệng nói cho ta biết, lúc ấy còn có ngự y làm chứng, ngươi muốn bản công chúa truyền gọi ngự y đến đối chứng sao?” Huyên Trữ công chúa thái độ rất cứng rắn.

Nàng đi đến cách bậc thềm một khoảng tương đối gần, ánh mắt chỉ nhìn Cô Ngự Hàn, không thèm liếc mắt nhìn Bối Bối một cái.

“Vương huynh, là Quan Hoa đường huynh ý đồ làm nhục Hà Khả Y, cho nên mới gặp phải báo ứng bị đứt chân, làm nam nhân, vậy mà dám làm không dám nhận.”

Nói xong, nàng khó che đậy ánh mắt khinh thường liếc nhìn Quan Hoa tiểu Hầu gia một cái, nếu hắn thừa nhận tội của mình, nàng sẽ giúp hắn cầu xin, nhưng mà, hắn lại nhút nhát như vậy, thế nhưng còn cắn ngược lại người khác một cái.

Cô Ngự Hàn nhíu mày:“Hử? Là như thế này sao? Vậy làm sao tiểu Hầu gia có thể cùng Hà Khả Y ở chung một chỗ vậy?”

Ánh mắt của hắn lợi hại bắn về phía muội muội, nhìn đến ánh mắt mơ hồ bất định của nàng, trong lòng đã muốn hiểu được bảy tám phần.

Huyên Trữ công chúa vặn ngón tay, có chút sợ lặng lẽ liếc mắt nhìn Vương huynh, thấy gương mặt bình tỉnh của hắn nhìn chằm chằm mình, nàng chỉ có thể kiên quyết nhỏ giọng nói:“Vương huynh, Huyên Trữ biết...... biết sai rồi.”

Bối Bối có chút kinh ngạc nhìn Huyên Trữ công chúa, xem ra công chúa bị làm hư này cũng không phải làm cho người ta chán ghét như vậy, ít nhất biết nhận sai với Vương huynh của nàng ta, còn có thể đứng ra vì Khả Y biện bạch, tuy rằng nàng không biết Huyên Trữ công chúa vì sao lại đột nhiên có lòng tốt như vậy.

Quan Hoa tiểu Hầu gia vẻ mặt trắng xám, hắn âm thầm oán hận trừng mắt nhìn Huyên Trữ công chúa một cái, thế nhưng lại bán đứng hắn!

Hận càng hận, bây giờ hắn chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

“Vương, đường huynh, ngu đệ biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, ngu đệ về sau sẽ sửa, đường huynh niệm tình phụ thân của ngu đệ trung thành và tận tâm bảo vệ biên cương, tha cho ngu đệ một mạng đi, ngu đệ thật sự biết sai rồi.”

Quan Hoa tiểu Hầu gia tự biết đã không cách nào nói dối nữa, vì thế chuyển sang dùng chiến thuật giả bi thương

Cô Ngự Hàn hé mở bạc môi:“Tiểu Hầu gia, thiên tử phạm sai lầm cũng đồng tội với thứ dân, ngươi là muốn vượt qua cả tước hiệu của bổn Vương sao?”

“Không không không, ngu đệ không dám, không dám......” Quan Hoa tiểu Hầu gia bị Cô Ngự Hàn nhất định chụp cái mũ lớn xuống, sợ tới mức đầu óc có chút phát lạnh.

“Hừ, thách ngươi cũng không dám. Người đâu, đem chân tiểu Hầu gia làm cho phế đi, trục xuất hoàng cung, suốt đời không thể lại bước vào hoàng cung nửa bước, mặt khác, thu hồi bổng lộc sở hữu của tiểu Hầu gia.”

“A, thu hồi tất cả bổng lộc? Đường huynh, không cần a, đường huynh......” Quan Hoa tiểu Hầu gia kêu thảm, hắn không muốn biến thành kẻ nghèo hèn a.

Nhưng mà, tiếng gào thét của hắn chỉ có thể dần dần biến mất ở ngoài cửa.

Cô Ngự Hàn cởi bỏ định thân thuật trên người Bối Bối, cười tủm tỉm hỏi:“Tiểu Bối Bối, nàng có vừa lòng với trừng phạt của ta không?”

“Miễn cưỡng miễn cưỡng thông qua, nếu có thể đem hắn......tịnh thân luôn thì càng tốt, sau này xem hắn còn như thế nào đùa giỡn con gái đàng hoàng.” Bối Bối bĩu môi, không vừa lòng lắm kết quả này.

Huyên Trữ công chúa lại lên tiếng:“Tô Bối Bối, Vương huynh ta trừng phạt như vậy đã muốn đủ lắm rồi, phụ thân của Quan Hoa đường huynh cũng chính là hoàng thúc của chúng ta nói như thế nào cũng cúc cung tận tụy vì Xích Diễm quốc nhiều như vậy năm, trung thành và tận tâm cũng không làm việc gì sai trái, bây giờ Vương huynh phế đi chân của đường huynh, tương đương phế đi một lòng trung thành của hoàng thúc nha, hoàng thúc cũng chỉ có một giọt huyết mạch là Quan Hoa đường huynh, ngươi còn nhẫn tâm như vậy muốn tịnh thân hắn sao a, ngươi muốn khiến cho quốc gia nội chiến có phải hay không!”

_____(*) đại bản: gậy lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.