Chương trước
Chương sau
“Tiểu Bối Bối, ta nuôi nàng lâu như vậy, như thế nào mà thân thể của nàng mãi tới bây giờ cũng không thấy khỏe mạnh lên một chút.”

“Hừ hừ...... Ta là người nha, làm sao giống loài xà bọn chàng trời sinh đã không sợ lạnh, mau vào ngủ với ta, rất lạnh.” Nàng nói nhỏ một câu oán giận, sau đó vén một bên chăn lên, ý tứ lại rất rõ ràng.

Đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn ẩn chứa ý cười, thuận thế nằm xuống, ôm nàng vào trong lòng.

“Tiểu Bối Bối, nàng cũng chỉ có lúc lạnh mới có thể chủ động như vậy.” Hắn gập ngón trỏ vuốt nhẹ theo sóng mũi như ngọc của nàng, giọng điệu tuy rằng oán giận, đôi mắt đen lại chỉ toàn là sủng nịch.

Cảm giác hơi thở ấm áp của hắn trong nháy mắt đã vây lấy mình, cuối cùng Bối Bối cũng có tâm trạng đùa giỡn với hắn.

Nàng đùa dai đưa tay tiến vào trong vạt áo của hắn, còn cảm giác được bàn tay lạnh tiếp xúc với da thịt ấm áp của hắn, nàng bật cười hì hì.

“Cô Ngự Hàn, ta muốn muốn hút hết nhiệt khí trên người chàng, hãy xem hấp tinh đại pháp của ta.” Lòng bàn tay mở rộng của nàng dán sát vào lồng ngực của hắn, ra vẻ phát ra công lực.

“Hấp tinh đại pháp?” Cô Ngự Hàn nghi hoặc nhướng mày.

Bối Bối đắc ý gật đầu:“Cái này chàng không biết đâu, đây chính là phát minh thần kì nhất của loài người chúng ta, có thể hấp thu võ công của người khác vào bản thân mình, hắc hắc, sợ chưa?”

“Sợ? Nàng có bản lĩnh thì hấp thu pháp lực của ta đi, ta thực nguyện ý cho nàng hấp.” Hắn không thèm quan tâm, nhún nhún vai, nghiêng qua hôn lên môi của nàng, đồng thời lấy bàn tay đang tác quái của nàng ra đem nó đặt lên thắt lưng của hắn.

“Uhm...... Ta còn chưa hấp xong......” Nàng mới mở miệng, đầu lưỡi linh hoạt của hắn liền tiến vào trong miệng nàng, cùng nàng dây dưa.

“Như vậy cho nàng hấp, càng gia tăng tác dụng.” Hắn xấu xa cắn cắn cánh môi của nàng, cảm giác tiếp xúc mềm mại trơn nhẵn làm cho hắn nhịn không được thở gấp một hơi, môi của nàng thật là một mỹ vị.

Sau nụ hôn, nhiệt độ của hai người đều tăng cao, ngực phập phồng rất nhanh, cộng hưởng cùng nhau.

Thân thể mềm mại của nàng tựa vào trong lòng hắn, môi anh đào hồng nhuận.

Hồi lâu,tim của nàng mới từ từ đập chậm lại:“Đúng rồi, hôm nay chàng đi tới chỗ trụ trì lâu như vậy, rốt cuộc là lấy phúc gì? Phúc lợi có thể lấy sao?”

Hắn vươn tay ra, mở lòng bàn tay, chỉ thấy lòng bàn tay chợt lóe hồng quang, công phu trong nháy mắt trên lòng bàn tay hắn liền xuất hiện một mão phượng của hoàng hậu.

Bối Bối tò mò tỉ mỉ nhìn:“Đây là......”

Hắn đem mão hậu đội lên đầu nàng, sắc mặt tuấn dật của hắn tươi lên hẳn, bạc môi mỉm cười:“Đây là mão hậu sau này là của nàng a, từ trước đến nay mão hậu đều đặt ở Huyền Thiên Tự để được cầu phúc, cho Vương hậu nương nương tương lai bình an, chờ đến lúc chúng ta thành thân, nàng sẽ đội nó bái đường với ta, sau này nàng chính là Vương hậu danh xứng với thực của ta.”

“Sao không thấy Vương miện?” Bối Bối tò mò hỏi.

“Vương miện ở trong cung, ta lười mang.” Cô Ngự Hàn miễn cưỡng nói.

“Vậy sau này cũng có thể không cần thường xuyên đội vật năng này chứ?” Bối Bối giảo hoạt hỏi.

“A...... Nàng chỉ cần đội lúc bái đường, sau này do nàng cất giữ, nàng thích đội thì đội, không đội thì sẽ không cần đội, dù sao nàng đã là Vương hậu của ta rồi.”

Hắn lại cầm lấy mão hậu từ tay nàng, đôi mắt đen xẹt qua một đạo hồng quang, bắn thẳng đến mão hậu, trong chớp mắt, mão hậu đã biến thành rất nhỏ.

“Oa! Trở nên nhỏ như vậy, mau đưa cho ta chơi.” Bối Bối lại đoạt lấy, nghiêng qua nghiêng lại quan sát kỹ.

Nhìn một hồi lâu, Cô Ngự Hàn lấy mão hậu đặt sang một bên, sau đó xoay người phủ lên nàng:“Tiểu Bối Bối, sau này còn nhiều thời gian xem mà, bây giờ chúng ta vận động làm tăng nhiệt độ chút đi.”

Nói xong, hắn liền bá đạo hôn lên môi của nàng, ngăn chặn kháng nghị của nàng, cả người hết sức nhiệt tình hòa tan nàng......

…….

Buổi trưa hôm sau.

Ở ngã rẽ, Bối Bối bị Huyên Trữ công chúa ngăn lại.

“Tô Bối Bối, tỷ thí của chúng ta ngươi sẽ không nhát gan muốn ỷ lại mà trốn chứ?”

Nhìn dáng vẻ xem thường của Huyên Trữ công chúa, Bối Bối lại nghĩ tới chuyện chỉ hôn của nàng ta chọc khóc Khả Y, được rồi, nợ mới nợ cũ cùng tính luôn đi!

“Ỷ lại? Tô Bối Bối ta lẽ nào còn sợ ngươi một công chúa nũng nịu điêu ngoa hay sao, đang muốn giáo huấn tốt cho ngươi một chút, hừ.” Bối Bối hất cằm, đi trước hướng tới địa điểm ước định.

Huyên Trữ công chúa cũng khơi dậy ý chí chiến đấu vô hạn, bước chân nhanh như bay.

Đi đến nơi yên lặng trống trải, Bối Bối khoanh tay ung dung nhìn Huyên Trữ công chúa, quyết định chọc giận nàng ta:“Nếu ngươi sợ bây giờ còn có thể đổi ý.”

“Dong dài, xem chiêu!” Huyên Trữ công chúa khẽ quát một tiếng, lòng bàn tay vừa lật, chém ra một đạo ánh sáng màu tím bắn về phía Bối Bối.

Bối Bối chém ra ánh sáng đỏ phản kích lại......

Hai nữ nhân kẻ tám lạng người nửa cân ngươi đánh tới ta chống đỡ, đánh đến khó tách rời nhau.

......

Hồi lâu, một gã thủ vệ vội vàng chạy tới:“Bẩm báo công chúa, tiểu Hầu gia cầu kiến.”

Hai người đồng thời dừng tay, Huyên Trữ công chúa nhướng đôi mi thanh tú:“Quan Hoa đường huynh? Hắn tới làm gì? Quên đi, nói cho ta biết hắn ở nơi nào?”

“Ta ở trong này nha, đường muội tốt.” Quan Hoa tiểu Hầu gia khập khiễng từ một góc đi ra, khuôn mặt tươi cười đón người.

Huyên Trữ công chúa vẫy vẫy tay cho thị vệ lui, sau đó mới chuyển sang hướng Quan Hoa tiểu Hầu gia, căn bản không vui mừng gì khi thấy người ta bị đánh gãy chân, sắc mặt luận võ lúc nhìn thấy hắn khập khiển đến, cũng mềm lòng, giọng điệu cũng ôn hòa xuống.

“Đường huynh, ngươi không phải trở về Nam Cảnh sao? Như thế nào còn ở nơi này?”

“Ta đến chính là muốn tặng muội món quà từ biệt, ta nghĩ...... Ai, về sau ta cũng không trở lại ở kinh thành nữa.” Quan Hoa tiểu Hầu gia khẽ thở dài, trên mặt chứa đầy thương cảm.

Nhìn bộ dáng bi thương nghèo túng của hắn, Huyên Trữ công chúa đi qua giúp đỡ hắn:“Ngươi muốn tặng cái gì cho ta?”

“Một pho tượng của đường muội, ta nhờ người ta điêu khắc ra hình dáng của muội dự theo miêu tả của ta, đáng tiếc cái thân tàn của ta...... Ai, không mang nó đi xa như vậy được, ta để lại ở ngoài cửa tự miếu, muội theo ta đi lấy đi, đây cũng là một lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta.”

Quan Hoa tiểu Hầu gia vừa nói vừa thở dài, giống như không khỏi sầu não.

Nhìn không thấy khí khái hào hùng phong lưu của đường huynh nữa, Huyên Trữ công chúa bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy.

“Đường huynh, ngươi không cần như vậy...... Ta đi theo ngươi lấy.”

“Vậy nàng ta......” Quan Hoa tiểu Hầu gia nhìn đến Bối Bối nãy giờ không nói gì, chân đột nhiên nhích một chút, suýt nữa ngã xuống đất.

Bối Bối chạy nhanh đến hỗ trợ giúp đỡ:“Quên đi, ai bảo ta là người tốt chứ, tuy rằng ta thực chán ghét ngươi, cũng không cảm thấy ngươi như vậy thực đáng thương, nhưng mà, vẫn là giúp ngươi một lần, hy vọng ngươi về sau thay tâm đổi tính làm lại người một lần nữa, đừng lại làm việc ác.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.