Bối Bối nhào vào lòng của hắn, nắm lấy vạt áo của hắn, cố ý vô tình nhướng mày hỏi:
" Cô Ngự Hàn, chàng còn nhớ mọi chuyện lúc chàng bị thương hay không?"
Nghe vậy, thân mình hắn cứng đờ, cánh tay nắm chặt:
" Ta chỉ nhớ rõ thời điểm ở bên trong bát quái trận..........Ta làm nàng bị thương."
Cảm giác được hắn buồn bã, Bối Bối nhéo nhéo thắt lưng của hắn:
" Ta muốn báo thù."
Giọng nói của nàng mang theo ý cười.
" Được, tiểu Bối Bối của ta hẳn là nên báo thù."
Cô Ngự Hàn hôn hai má của nàng, trong mắt là tràn đầy sủng nịnh đối với nàng.
Bối Bối cọ cọ đầu trong lồng ngực hắn, tay bé nhỏ sửa cổ áo của hắn, nhìn ánh mắt không hề biết rõ mọi chuyện của hắn, nàng cúi đầu tự hỏi.
Hắn không nhớ rõ chuyện lúc đó, nói như vậy hắn đến bây giờ còn không biết nàng đã mang thai.
Đưa tay nâng khuôn mặt của nàng, hắn cười tủm tỉm nhướng mày:
" Tiểu Bối Bối suy nghĩ cái gì mà xuất thần vậy, chẳng lẽ là đang nghĩ đến ta sao?"
Bối Bối chớp chớp đôi mắt, nghiêng người ngồi trên đùi của hắn, kéo tay hắn qua nhẹ nhàng đặt ở trên bụng của nàng, sau đó mỉm cười nhìn hắn.
Hắn sửng sốt, ánh mắt nhìn mặt nàng rồi lại nhìn xuống bụng nàng một hồi.
Dần dần, hắn thấy tươi cười của nàng rốt cục cũng nhìn ra được một chút manh mối, sau đó...........Xác định.
Tim hắn đập bùm bùm cơ hồ muốn thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002157/quyen-4-chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.