Nhiều loại hoa đẹp rực rỡ, tuyết đọng trên cánh hoa trong suốt, tuyết rơi trên lá cây làm cho cảnh đẹp thêm mấy phần, nắng chiều mỏng manh chiếu vào tạo ra nhiều màu rực rỡ.
Trong đình nghỉ mát, Bối Bối nằm trên ghế quý phi mềm mại, đôi mắt buồn bã ỉu xìu.
“Aiz......”
Bất tri bất giác, nàng thở dài.
Huyên Trữ công chúa tò mò hỏi:
“Tẩu tử, ngươi đang buồn bực chuyện gì sao? Chẳng lẽ cùng Vương huynh cãi nhau?”
Nghe được lời nói của Huyên Trữ công chúa, Bối Bối càng thêm thở dài, nàng lăn một vòng rồi ngồi dậy.
“Ai dám cãi nhau với hắn a, ngươi không biết đâu, một ánh mắt của hắn là có thể đem cái mạng nhỏ này của ta đánh gãy a, làm sao ta còn dám lỗ mãng.”
“Vương huynh dùng ánh mắt giết người, vậy thì…. nhất định là tẩu tử lại không ngoan.”
Vẻ mặt Huyên Trữ công chúa dường như hiểu rõ nhìn Bối Bối, nhìn xem nàng thực không cam lòng.
“Ta làm sao lại không ngoan a, ta cùng lắm chỉ là muốn hỏi thăm tình hình của Hắc Khi Phong một chút thôi, không có kêu hắn đi cứu Hắc Khi Phong nha.”
Tẩu tử nói vậy, chả lẽ Hắc Khi Phong đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Huyên Trữ công chúa nháy mắt liền mất tự nhiên, nàng theo bản năng thốt ra:
“Vậy Hắc Khi Phong thế nào rồi?”
Bối Bối nghe nàng vội vàng hỏi như vậy, trong lời nói tựa hồ mang theo một tia lo âu, đôi mắt không khỏi lộ ra một chút hồ nghi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002137/quyen-4-chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.