Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, phố xá nhộn nhịp tan hết, cảnh tượng náo nhiệt trở nên quạnh quẽ. Xa xa phía cuối đường, Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ thong thả trên con phố vắng người, ánh tịch dương còn sót lại kéo dài bóng hai người họ trên đường.
“Huyên nhi, chúng ta đã đi dạo cả ngày hôm nay, nàng cũng mệt rồi, chúng ta trở về có được không?”
“Không được.” Huyên Trữ rầu rĩ trả lời.
Hắc Khi Phong dừng lại, kéo nàng lại đối mặt với mình, nâng khuôn mặt nàng lên, nhìn sâu vào đôi mắt nàng. Hắn chăm chú nhìn nàng, giọng nói có phần bất đắc dĩ “Huyên nhi, nàng hôm nay có vẻ không thoải mái, nàng có tâm sự gì không thể kể với ta sao?”
Huyên Trữ theo bản năng xoay mặt hướng khác tránh ánh mắt dò xét của hắn.
“Không có đâu.”
“Nàng có.” Hắn thoáng nhíu mày.
Huyên Trữ cắn cắn môi, ánh mắt âm thầm quan sát hắn, do dự một lúc lâu, cuối cùng lộ ra khuôn mặt tươi cười, miễn cưỡng khôi phục thần sắc nhanh nhảu ôm lấy khuỷu tay hắn.
“Phong, chàng đừng hỏi nữa, không có việc gì đâu, chúng ta trở về thôi.”
Hắn biết bất luận hỏi thế nào nàng cũng chẳng nói ra đâu. Hắn một lần nữa nhìn sâu vào mắt nàng, cố gắng tìm kiếm tìm gì đó trong ánh mắt nàng, nhưng vẫn thuận theo ý nàng không đặt câu hỏi gì nữa.
Những ánh tịch dương cuối cùng chậm rãi biến mất, chỉ còn lại le lói một quầng sáng cuối cùng ở chân trời, sắc trời tối dần, gió đêm bắt đầu lạnh dần.
Bóng họ cũng khuất xa dần, trở nên mơ hồ.
….
Hôm nay là ngày khởi hành hồi cung.
Sáng sớm tinh mơ, đô đốc dàn binh ngoài phủ, binh lính người mặc giáp, tay cầm thương bạc, oai phong nghiêm nghị, khiến cho nhiều người đi ngang nhìn ngó.
Đại đội chờ xuất phát.
Chỉ chốc lát sau, Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ đi ra.
Đi tới trước kiệu lớn, hắn đỡ nàng lên kiệu, sau đó cũng nhảy lên. Rèm kiệu buông xuống, ngăn cách với bên ngoài.
“Ta sợ nàng ở một mình sẽ buồn.” Hắn dịu dàng vuốt ve tóc nàng.
Sau đó, giọng nói lại thấp trầm dịu dàng “Huyên nhi, nàng có muốn ngủ một chút?”
Nàng ngước mắt lên liếc hắn một cái, dẫu dẫu môi: “Chàng làm như ta là heo á, tuy rằng sáng nay thức dậy có hơi sớm, nhưng có chàng ở đây, ta không muốn ngủ, ta muốn nói chuyện với chàng.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã thật sự yêu sâu đậm tiếng nói của hắn, thích ôm hắn nhìn hắn cúi đầu nhỏ nhẹ nói chuyện với nàng, dù cho là những tiếng ừ hử của hắn, nhưng mà nàng vẫn thích nghe.
Hắc Khi Phong buồn bực nhìn nàng “Nàng muốn ta nói cái gì?”
“Nói gì cũng được, chỉ cần là chàng nói, ta đều thích nghe.”
“Nói gì cũng được? Để cho ta suy nghĩ chút…”
Nàng liếc mắt một cái “Nói chuyện với ta mà chàng còn phải suy nghĩ nữa, không phải là chàng không thích nói chuyện với ta đó chứ?”
Hắn mân mê đôi môi đỏ mọng của nàng, bất đắc dĩ dỗ dành: “Huyên nhi, không được cố tình gây sự.”
“Sẽ cố tình gây sự!” Nàng mới nói xong, nhịn không được tự mình bật cười, hắn cũng lắc đầu, cư nhiên vẫn không tránh khỏi sủng nịnh nàng.
Trầm mặt trong chốc lát, sắc mặt nàng có chút phấn khởi trở lại, không nén nổi thở dài: “Phong, chàng trở lại hoàng cung, tuyệt đối không được đối xử nhân từ với ca ca Hắc Khi Dạ của chàng, có biết không?”
Hắn mím môi trầm mặt một chút, mới thở dài mở miệng: “Huyên nhi, đừng lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn lại tiếp tục làm xằng làm bậy.”
“Vâng.” Nàng gật đầu, nhưng mà trong lòng vẫn không thoải mái.
…..
Đường xá xa xôi, đoàn người đang đi qua núi sâu rừng thẳm thì bỗng nhiên gặp phải cơn mưa như trút nước.
Không bao lâu, con đường núi bị nước làm sụp lở, đường phía trước trở nên mơ hồ.
Đoàn binh phải dừng lại dựng trại. Qua một hồi bận rộn, Lôi Mông bung dù đi đến cạnh kiệu, cung kính nói “Vương, trướng doanh đã dựng xong.”
“Ừ.” Hắc Khi Phong thản nhiên trả lời, sau đó ôm Huyên Trữ đi xuống, thị vệ lập tức đem dù đến hộ tống bọn họ đến trướng doanh.
Trướng doanh không lớn không nhỏ vừa để che mưa che gió, giữa trướng là một đống lửa ấm áp, xua đi cái lạnh của mưa gió.
Huyên Trữ đi tới cửa trướng, từ khe hở của bức mành nhìn ra ngoài, mưa lớn che kín cả tầm mắt nàng.
“Phong, đột nhiên mưa lớn như vậy, phải chăng sắp xảy ra chuyện gì.”
Không hiểu vì sao nàng cứ cảm thấy bất an trong lòng.
Hắc Khi Phong kéo nàng trở lại ngồi bên cạnh đống lửa, chân mày có chút nhíu lại “Huyên nhi, gần đây rốt cuộc nàng bị làm sao vậy? Nàng xem nàng đi, suốt ngày cau mày, nàng có chuyện gì không thoải mái trong lòng hả, nói cho ta nghe được không? Ta là phu quân của nàng, nàng phải để cho ta chia sẻ mọi chuyện với nàng chứ.”
“Phong, ta có cảm giác…. ta có cảm giác như chàng sắp rời xa ta”
Nàng điềm đạm đáng yêu chăm chú nhìn hắn, trong mắt chất chứa nỗi buồn.
Nghe vậy, Hắc Khi Phong ôm chặt nàng: “Ngốc nghếch, sao nàng lại suy nghĩ những chuyện này chứ, nàng không tin ta sao?”
“Không, ta tin chàng, tin chàng, thật sự.” Nàng kiên định nhìn hắn.
Chỉ là, nàng không tin hắn của trước kia.
Bỗng nhiên vào ngày lúc này, ngoài trướng doanh đột nhiên truyền đến tiếng náo loạn ầm ĩ.
“Không xong rồi, không xong rồi…. nước lũ tràn về rồi, mọi người chạy mau!”
Họ nghe loáng thoáng giọng của Lôi Mông. Bọn họ ngạc nhiên một chút, rồi đồng thời đứng lên: “Xảy ra chuyện rồi!”
Sau đó, bọn họ lập tức chạy ra ngoài. Cùng lúc Lôi Mông xông vào, không kịp hành lễ.
“Vương, không xong rồi, lũ không biết từ phương nào đột ngột chảy về, bây giờ đã tràn tới bên kia đỉnh núi chẳng mấy chốc sẽ tràn đến đây. Vương, người mau cùng thuộc hạ đến nơi trú ẩn an toàn.”
Hắc Khi Phong vẫn không hề động đậy, ánh mắt hắn nhìn ra ngoài, mây đen che kín bầu trời, trông thật qủy dị.
Hắn nheo nheo mắt lại, chăm chú nhìn ra ngoài bầu trời đen kịt: “Là do người làm lũ tới bất ngờ, có người có ý định công kích chúng ta.”
“Có ý định công kích?” Lôi Mông ngạc nhiên trừng mắt.
“Dạ thái tử điện hạ? Nhất định là Dạ thái tử điện hạ biết Vương hồi cung nên muốn chặn đường lại.” Lôi Mông nói to.
“Đại ca của ta…” Hắc Khi Phong thì thào, con ngươi đen sâu không thấy đáy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]