Yên tĩnh, tràn ngập trong thư phòng.
Hắc Khi Phong lẳng lặng nhìn nàng, nàng cúi đầu, những sợi tóc mềm mại ánh lên vẻ rực rỡ dưới ngọn nến lập lòe
Quen thuộc…
Vì sao hắn cảm thấy tư thế nàng cúi đầu lại quen thuộc như vậy? Hơn nữa, hơi thở tản ra từ người nàng… Cũng quen thuộc như vậy, quen thuộc đến nỗi hắn ngay cả trong lúc ngủ mơ đều cảm thấy quen thuộc, vì sao?
Một cảm xúc vô danh khiến hắn thốt ra: “Ta có thể nhìn mặt của ngươi không?”
Nàng ngây ngẩn cả người, hắn… thậm chí còn không biết rõ thân phận của nàng, muốn nhìn mặt nàng, lại còn dùng một loại ngữ khí thỉnh cầu.
Hắn là Vương, cư nhiên lại thỉnh cầu nhìn mặt của một nữ nhân xa lạ.
Cảm giác chua xót dần tản ra khỏi lồng ngực, nàng ngẩng đầu, đôi mắt u ám ảm đạm, xen lẫn nỗi ai oán đạm mạc.
“Tướng mạo nô tỳ nan dĩ kỳ nhân [1], xin Vương thứ tội.”
Nghe vậy, hắn mấp máy môi, trong con ngươi đen có điểm phức tạp.
Nhìn nàng hồi lâu, hắn mang đôi mắt nàng khắc thật sâu trong tim, không, hình như ấn tượng trong đầu một lần nữa đang bốc cháy lại từ tro tàn, nhằm vào đôi mắt u ám của nàng.
Lắc đầu, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình quái dị đến nỗi hắn không thể thích ứng.
Cố gắng che giấu loại kích động vô danh trong lòng, hắn thản nhiên nói ——
“Thật có lỗi, ta chỉ là nhất thời tò mò, ngươi có thể lui.”
Nghe được lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2001860/quyen-6-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.