“Anh họ, làm sao bây giờ? Là Vương, nhất định là Vương, bọn họ đuổi tới rồi, làm sao bây giờ…” Khả Y hai mắt tràn lệ, nhìn biểu ca một cách yếu ớt.
“Em họ đừng sợ, có anh họ ở đây, anh họ nhất định sẽ không để cho bọn họ ép ngươi tiến …”
Bối Bối chen vào nói: “Khoan khoan, các ngươi nói cái gì tiến? Ai lại đuổi tới? Ta không có thấy có người đến. Chuyện gì xảy ra, các ngươi đang sợ ai sao?”
Nghe những gì bọn họ nói, trong lòng nàng lo lắng không yên, sao càng ngày càng có cảm giác bản thân đang sống ở thời cổ đại như vậy?
Khả Y nhìn Bối Bối, do dự một hồi, liền yếu ớt nói rõ tất cả…
“… Chuyện là như vậy, ta với anh họ Thượng Vinh từ nhỏ đã ý hợp tâm đầu*, ta thật sự không muốn đi tuyển hậu…” Khả Y nói xong lời cuối cùng, giọng trở nên bi thương thảm thiết nghẹn ngào.
Bối Bối vừa nghe, ánh mắt trợn tròn, có một ngày… Trời ạ, thật sự là nàng ngã một cái đã tới quốc gia cổ đại nào không biết, không chết lại gặp người trốn đám cưới!
“Hóa ra tên nam nhân thô lỗ này tên Thượng Vinh, nghe thế nào cũng thấy như tên của người xấu, Thượng Vinh, tôn trọng vinh hoa, thật là buồn cười.” Bối Bối nhỏ giọng nói thầm.
“Ngươi dám cười tên ta sao?” Thượng Vinh tức giận mặt sa sầm.
Khả Y kéo tay anh họ, ngăn hắn nổi giận, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng phản bác Bối Bối: ” Anh họ ta không phải người ham giàu sang, hắn là người tốt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/147633/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.