Chu Hi Văn nhiều ngày không nghỉ ngơi để chăm sóc Kinh Sở Tiêu. Cho nên trải qua buổi làm t.ình ban ngày cô ngủ rất ngon cho đến nửa đêm mới tỉnh.
Mùi hương trong phòng nhàn nhạt hương bạc hà. Ánh đèn mập mờ khiến cô không biết hiện tại là mấy giờ.
Vừa mở mắt đã thấy Kinh Sở Tiêu ngồi ở rìa giường. Gương mặt có chút tái nhợt nhưng rất dịu dàng, hắn mãi ngắm cô ngủ.
Trên người để trần còn vương chút mùi thuốc sát khuẩn chắc là Kinh Tử Văn mới thay băng gạc cho hắn. Hai bàn tay vẫn còn quấn vài vòng băng gạc cực kì dày.
Bàn tay thô ráp của hắn mãi mân mê những ngón tay thon dài của cô. Nhẹ nhàng giống như trân quý thứ gì đó.
“Tỉnh?”
Kinh Sở Tiêu giọng khô ráp trầm trầm hỏi, quả thật bây giờ cổ họng hắn rất đau. Nhưng cũng không thể tệ hơn nếu hắn nói vài từ lẻ.
“Anh…anh…”
Chu Hi Văn nghe giọng hắn ồ ồ khó nghe hơn khiến tâm trạng cô phức tạp. Chỉ vừa một tuần trước còn bình thường. Bây giờ giống như ba cô lại xây thêm một bức tưởng lửa ngăn cách cô và hắn.
Cho dù hắn không để ý. Nhưng lòng cô lại thấy rất có lỗi.
Chu Hi Văn ngồi dậy ôm lấy hắn, cố gắng để không đụng vết thương. Ôm thật chặt, hít lấy mùi hương nam tính của hắn, ghi nhớ thật lâu.
Quả thật ban nãy ngủ rất sâu nhưng cô mơ thấy ác mộng. Mơ thấy người hắn chỉ toàn máu. Chu Hi Văn cố gắn hô hấp nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-thu-cam-yeu-lai-tu-dau/3333593/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.